Được Học Sinh Tặng Bạn Trai

Chương 8:



Chương 8:  

Bạn bè của Kỳ Dã đứng ra hòa giải: “Đến muộn là đến muộn, đừng kiếm cớ.”

 

Những người khác cũng bắt đầu phụ họa: “Đúng! Phải phạt ba chén!”

 

“Uống rượu uống rượu!”

 

Đám người này ác thật, phạt rượu bằng rượu trắng.

 

Kỳ Dã bị họ chặn ở cửa không cho vào, trong tiếng ồn ào, anh ta ngửa đầu uống cạn ba chén rượu trắng rồi mới được thả vào.

 

Anh ta chuyển một cái ghế, muốn chen ngang vào giữa tôi và bạn cùng bàn.

 

Bạn cùng bàn nhìn tôi bằng ánh mắt không đúng lắm.

 

Tôi dịch sang bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ:

 

Rõ ràng nơi khác vẫn còn chỗ trống, sao cứ phải đến chen với tôi.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Làm cái trò gì vậy không biết!

 

Họp lớp, thường có mấy kẻ thích đùa dai, cứ thích ồn ào ép bạn học nữ uống rượu.

 

Còn nói không uống là không nể mặt đối phương

 

Không hiểu sao, tôi đang im lặng ăn cơm lại bị nhắm trúng.

 

“Nào nào nào Lê Thần Thần.” Có người gọi tôi.

 

Anh ta uống đến đỏ mặt tía tai, lảo đảo đi tới, tự tiện cầm cốc của tôi lên rót đầy: “Lâu rồi không gặp, chúng ta uống một ly.”

 

Cả thời cấp ba chúng tôi nói chuyện với nhau còn chưa đến mười câu, ai thân thiết với anh ta chứ?

 

Tôi từ chối khéo: “Thôi, tôi không uống.”

 

Người kia đưa cốc đến sát miệng tôi, không ngừng thúc giục:

 

“Ôi dào, uống một ly đi, uống một ly đi...”

 

Tôi thầm chửi thề một câu: Đồ thần kinh, có thôi đi không hả.

 

Kỳ Dã thấy tôi bị làm khó không biết phải xử lý thế nào, bèn giơ tay cản lại.

 

“Cô ấy không uống rượu.”

 

Tôi ném cho anh ta một ánh mắt cảm kích.

 

“Ồ…” Người kia nói giọng mỉa mai: “Giả vờ lịch sự cái gì, liên quan gì đến cậu?”

 

“Đương nhiên là có liên quan đến tôi.”

 

Kỳ Dã liếc anh ta một cái, sau đó kéo tay tôi nắm chặt trong lòng bàn tay, còn xoa xoa một hồi, uể oải nói một câu.

 

“Cô ấy là bạn gái của tôi.”

 

...

 

Bạn cùng bàn ngơ ngác nhìn sang.

 

Đừng nói là cô ấy, ngay cả tôi cũng ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi kéo góc áo của Kỳ Dã, thấp giọng hỏi:

 

“Hôm nay... cũng phải diễn à?”

 

Bình thường phải diễn trước mặt bố mẹ hai bên là để đối phó với việc giục cưới, nhưng bây giờ chúng tôi đang ở trước mặt bạn học, căn bản không cần phải diễn.

 

Anh ta nhướng mày: “Diễn chứ, không phải đã trả tiền cho cậu rồi sao?”

 

Cũng đúng, anh ta trả một lúc năm lần diễn cho tôi, vẫn chưa dùng hết.

 

Tôi không có lý do gì để từ chối yêu cầu của bên A, đành phải cố gắng diễn với anh ta cả buổi tối.

 



 

Nửa sau của buổi họp lớp, cả bàn đều ồn ào về phía chúng tôi, Kỳ Dã càng bị mấy người bạn chuốc hết chai này đến chai khác.

 

Đến lúc tan tiệc, đương nhiên những người khác đều thống nhất giao gã say này cho “bạn gái” của anh ta là tôi đây.

 

Kỳ Dã say khướt, nằm sấp trên vai tôi rên rỉ.

 

Tôi chỉ có thể vừa kéo vừa lôi, đưa anh ta đến bãi đỗ xe, sau đó đá anh ta vào trong xe. Vì chân quá dài, cả người Kỳ Dã co quắp ở ghế phụ chật hẹp, trông rất gò bó.

 

Môi anh ta mấp máy: “Nước.”

 

Tôi lấy chai nước khoáng trên xe ra, đổ vào miệng anh ta.

 

Yết hầu nhấp nhô lên xuống, một phần nước bị tràn ra theo tuyến cằm sắc sảo của anh ta, tạo thành một vệt nước.

 

Đẹp thật đấy.

 

Cảm giác mát lạnh khiến anh ta tỉnh táo hơn một chút.

 

Anh ta quay đầu nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười.

 

“Lê Thần Thần.”

 

Tôi đáp một tiếng.

 

“Thư tình cậu đã viết, sao không đưa cho tôi? Sao sau đó đột nhiên cậu lại không thèm để ý đến tôi nữa?”

 

...

 

Đầu óc tôi c.h.ế.t trân.

 

Sao anh ta biết tôi từng viết thư tình cho anh ta?

 

“Sao cậu biết?”

 

“Bạn thân của cậu lén tìm đến tôi, nói cậu nhờ cô ấy viết hộ, viết cho tôi một bức thư tình sến súa, còn đọc lại nguyên văn bản gốc cho tôi nghe.”

 

Tôi ấp úng: “Tôi... tôi...”

 

Tôi không thể nói thật với anh ta là thư tình đã bị tôi ăn rồi được!!

 

Không ngờ anh ta lại đoán trước được một bước:

 

“Không phải cậu đã ăn thật rồi chứ?”

 

Đầu óc tôi trống rỗng, máy móc gật đầu.