Hôm nay ta bán rau, kiếm được tận mười ba văn tiền đồng. Lúc về, ta còn đang tính toán, ngày mai mua chút dưa trái gì cho Giang Nghiên ăn đây?
Miệng Giang Nghiên kén chọn lắm, ăn trái cây cũng phải ăn loại tươi ngon. Vừa hay dạo này lựu đã đỏ, hồng cũng đã chín, về hỏi hắn thích loại nào.
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng bị Xuân thẩm kéo lại: "Triều Triều, con lề mề làm gì thế? Mau về nhà đi, nhà con hình như có chuyện rồi!"
Tim ta thót lên, vội vã ôm giỏ rau chạy về. Căn nhà tranh nhỏ bé của ta bị người vây kín ba lớp trong ngoài không lọt một giọt nước.
Dù vậy, ta vẫn liếc mắt một cái đã thấy Giang Nghiên ở giữa đám đông. Hắn chắp tay sau lưng đứng đó, bình tĩnh quay đầu nhìn ta.
Lúc này ta mới yên lòng, vuốt n.g.ự.c thở dốc, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Giang Nghiên không sao, vậy thì tốt quá rồi.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, ta lại nhớ Giang Nghiên ghét người thô tục. Thế là ta vội vàng đứng dậy, học dáng vẻ của Tô Vân đi về phía Giang Nghiên.
"Tướng công, đây là bạn của chàng sao?"
Ta chưa kịp đến gần Giang Nghiên, đã bị người áo đen ngăn lại.
"Láo xược! Thấy điện hạ còn không hành lễ?"
Ta ngơ ngác nhìn Giang Nghiên: "Tướng công, hắn đang nói gì vậy?"
Giang Nghiên khẽ ho hai tiếng, phất tay bảo người áo đen lui xuống, đi thẳng đến trước mặt ta: "Lý Triều Triều, cô cùng ngươi thành thân chẳng qua là kế tạm thời. Nay cô đã bình an qua khỏi hiểm nguy, ngươi không được gọi cô là tướng công nữa."
Đầu óc ta chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ý hắn.
"Cô khi lâm nạn từng cùng ngươi thành thân, chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của cô không tốt." Hắn như ra lệnh cho ta: "Cho nên, Lý Triều Triều, chuyện giữa cô và ngươi hãy chôn kín trong bụng, đừng nói với bất kỳ ai ở Đông cung, biết không?"
"Đông cung? Đó là nơi nào?"
"Nhà của cô. Có ăn không hết trái cây tươi ngon, mặc không xuể gấm vóc lụa là, hoàn toàn khác với cái nơi nghèo nàn lạc hậu của ngươi." Giang Nghiên bình thản nói.
Lúc này ta mới để ý, hắn đã đổi sang áo lụa. Trước đây ta cho hắn mặc áo vải thô, hắn không quen, chê vải bố ráp da, lại chê kiểu dáng quê mùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế là, ta dưới ánh nến, thêu hình hoa phượng tiên lên áo vải thô, vẻ mặt như khoe công đưa cho hắn xem.
“Như vậy có đẹp hơn chút nào không?"
"Đường kim mũi chỉ của ngươi thưa quá, càng xấu hơn." Giang Nghiên vừa chê, vừa vẫn mặc vào.
Từ ngày đó, ta bắt đầu lén lút tiết kiệm tiền. Mỗi ngày tiết kiệm một văn tiền, đợi đến năm sau là có thể mua cho Giang Nghiên một tấm lụa may quần áo rồi.
Bây giờ, chiếc áo vải thô thêu hoa phượng tiên bị người ta tùy tiện vứt trên đất bùn, dính đầy đất vàng.
Ta nắm chặt mười ba văn tiền đồng trong ngực, nhất thời không nói nên lời.
Giang Nghiên vẻ mặt cao cao tại thượng: "Thôn phụ quê mùa, vốn không xứng theo cô vào kinh. Niệm tình ngươi hộ giá có công, cô sẽ cho ngươi làm thị thiếp Đông cung vậy."
Giọng điệu hắn nói câu này, cứ như ban cho ta ân huệ lớn lao lắm vậy. Khi còn nhỏ ta bị sốt, sốt đến hỏng đầu óc, phản ứng chậm hơn người khác một chút. Nhưng ta không phải kẻ ngốc, ta biết thị thiếp là gì.
Thị thiếp không phải chính thê, cũng không phải trắc phi, mà là đồ chơi của Giang Nghiên.
Tô Vân thấy ta lâu không nói gì, giục ta: "Triều Triều, đây là chuyện tốt đó. Đợi vào Đông cung rồi, con không cần phải dậy sớm thức khuya bán rau nuôi gà nữa."
Giang Nghiên chỉ cho là ta vui mừng quá đỗi: "Hôm nay liền khởi hành thôi. Những thứ đồ rách nát trong nhà ngươi, không cần mang theo. Đông cung tự khắc sẽ chuẩn bị đồ mới cho ngươi."
Đồ đạc trong nhà ta rõ ràng đều là bảo bối, nhưng Giang Nghiên lại rất ghét bỏ. Giống như hắn ghét bỏ ta vậy.
Khi ta kéo hắn từ cây đa đầu làng về nhà, người trong làng đều nói hắn không sống nổi nữa. Ta từng bát cháo loãng từng bát cháo loãng đút cho hắn, cứu hắn một mạng.
Sau khi tỉnh lại, Giang Nghiên hỏi ta mưu đồ gì. Ta nghĩ một hồi, hỏi hắn có thể ở lại bầu bạn với ta không?
Ta không phụ không mẫu, cả ngày chỉ có hai con gà mái bầu bạn, thật sự cô đơn lắm. Giang Nghiên gật đầu, ở lại căn nhà tranh của ta.
Thân thể hắn quá yếu, ta nghĩ cả đêm, quyết định g.i.ế.c một con gà bồi bổ cho hắn. Giang Nghiên ở trong nhà nghe thấy tiếng gà kêu thảm thiết, lại thấy vệt m.á.u gà b.ắ.n trên tạp dề của ta.
Hắn vẻ mặt ghét bỏ, chỉ để lại một câu: "Thôn phụ quê mùa, thô tục không chịu nổi."
Nhưng bát canh gà tối hôm đó ta hầm, hắn lại uống cạn không còn một giọt.