Dưới Ánh Chiều Tà

Chương 2



Thân thể Giang Nghiên không tốt, sợ lạnh. Ta ở ngoài sân bổ củi, hắn ghét bỏ nhìn bàn tay đầy chai sần của ta: "Tay lão thái giám còn không thô ráp bằng tay ngươi."

 

Ta vội vàng giấu tay ra sau lưng, không dám để hắn nhìn thấy vết chai của ta. Ta có chút không hiểu, rõ ràng người trong làng đều khen ta làm việc nhanh nhẹn tay chân lanh lẹ, tại sao hắn luôn chê ta vậy?

 

Hắn là người chưa từng làm việc gì, nhưng trong nhà không thể cả hai người đều không làm gì chứ?

 

Đêm đó, ta thấy hắn lạnh run khó chịu, khoác áo đứng dậy chạy ra đống củi sưởi ấm.

 

Ta lại không nhịn được nghĩ, chắc Giang Nghiên chỉ là ngoài miệng chê ta thôi. Giống như Xuân thẩm nhà bên vậy, tướng công thẩm ấy luôn chê thẩm ấy ngốc, đến tính sổ sách cũng không xong.

 

Nhưng tướng công thẩm ấy sẽ cùng thẩm ấy ghi sổ sách, ngày mưa gió sớm đi chợ đón thẩm ấy về nhà.

 

Giang Nghiên luôn nói ta thô tục, ban đầu ta còn cãi lại vài câu, sau này Tô Vân xuất hiện. Nàng cười không hở răng, ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, đi đứng như liễu rủ trước gió.

 

Đôi tay kia mịn màng như trứng gà bóc vỏ. Lúc này ta mới biết trên đời thật sự có người xinh đẹp đến thế.

 

Không biết Tô Vân và Giang Nghiên đã nói gì, sau khi nàng ta đi, Giang Nghiên đột nhiên muốn thành thân với ta.

 

Ta vui mừng khôn xiết, xé một tấm vải đỏ làm khăn trùm đầu và hỉ phục, không có tiếng sáo tiếng kèn, không có phụ mẫu người thân, lặng lẽ thành thân với Giang Nghiên.

 

Lúc đó ta còn nghĩ, Giang Nghiên nhất định là thích ta. Nếu không sao lại cưới ta chứ?

 

Nhưng hình như ta đã nhầm rồi. Từ đầu đến cuối, hắn từ trong xương tủy đã khinh thường ta, một thôn phụ quê mùa.

 

Thôn phụ quê mùa, ngay cả làm thiếp cho hắn, cũng là ban ân.

 

Ánh mắt Giang Nghiên càng thêm mất kiên nhẫn. Ta biết, hắn không thích nghe một câu lặp lại hai lần. Nhưng ta lắc đầu, nói với hắn: "Không phải đồ rách."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cái gì?"

 

"Trong nhà có cái gáo dừa ta dùng nhiều năm rồi, ta thích dùng nó múc nước."

 

Giang Nghiên nhíu mày: "Không cần mang, Đông cung có chậu bạc dùng để múc nước."

 

"Trong nhà có cái váy ta tự may, ta muốn sang năm xuân mặc."

 

Giang Nghiên lạnh lùng nói: "Đường kim mũi chỉ của ngươi tệ như vậy, mặc vào cũng chẳng đẹp đâu. Đông cung muốn váy mới nào cũng có."

 

"Trong nhà còn có những thứ phụ mẫu ta để lại cho ta..."

 

Ta chưa nói hết câu, Giang Nghiên đã cắt ngang lời ta: "Lý Triều Triều, cô biết thôn phụ kiến thức nông cạn. Nhưng ngươi đừng lưu luyến những thứ đồ rẻ mạt đó nữa, Đông cung có tất cả. Bây giờ lập tức theo cô đi."

 

Ta đứng nguyên tại chỗ, nhẹ nhàng đặt giỏ rau xuống đất: "Không phải vậy, đây đều là bảo bối của ta. Chúng ở bên ta lâu hơn, nếu thật sự nói đến đáng giá hay không, chúng đều đáng giá hơn chàng."

 

Giang Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu: "Lý Triều Triều, ngươi có ý gì?"

 

Ta nuôi Giang Nghiên một năm, bán rau bán trứng nuôi hắn ăn mặc. Ta không giỏi tính toán, cầu hắn giúp ta ghi sổ sách, hắn nói thôn phụ thô tục, học không nổi mấy thứ này.

 

Ta muốn dựng giàn bầu ngoài sân, nhờ hắn giúp một tay, hắn lại nói việc nhà nông là việc của thôn phụ. Mỗi ngày ta đều phải gánh hai giỏ rau ra chợ bán, có khi vai đau nhức dữ dội, ngày hôm sau vẫn phải một mình đi chợ.

 

Ta cũng muốn có người giúp ta làm việc. Ta nhìn đám người áo đen đông nghịt bên cạnh hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, dò hỏi: "Nếu chàng muốn báo ân, có thể giúp ta tìm một nam nhân không? Cứ tìm trong số này đi, chọn người nào giỏi giang ấy."

 

Giang Nghiên dường như ngẩn người một lát, sau đó nhướng mày, đáy mắt thoáng qua một tia giận dữ: "Lý Triều Triều, ngươi đang nói cái gì vậy? Cô chịu đưa ngươi về Đông cung, ngươi lại không đi, còn muốn cô tìm cho ngươi một nam nhân?"

 

Nói đến đây, hắn nhếch môi cười lạnh: "Được thôi, cô nguyện ý tìm cho ngươi, nhưng ngươi hỏi bọn họ xem, ai sẽ bỏ tiền đồ tươi sáng mà ở lại cái nơi thôn dã này với ngươi?"

 

Hắn đảo mắt nhìn một vòng, đám người áo đen đều cúi đầu, không một ai dám ngẩng lên nhìn hắn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com