Dưới Ánh Chiều Tà

Chương 5



Ta theo bản năng rụt tay lại, luống cuống cúi đầu làm việc. Tạ Duẫn lại như vô tình nói: "Triều Triều, nhìn tay cô là biết bình thường cô nhất định hay làm việc rồi. Một mình lớn lên, chắc vất vả lắm nhỉ? Nhưng dù vất vả đến đâu, cũng phải đối tốt với bản thân một chút."

 

Lần đầu tiên có người quan tâm ta có mệt không, bảo ta phải đối tốt với bản thân. Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ là khi lấp đất càng thêm cố gắng.

 

Nhà tranh dễ dột, ta ôm bó cỏ tranh mới về, muốn leo lên mái nhà thay cỏ. Ta vừa bê thang đến, Tạ Duẫn đã chủ động leo lên mái nhà.

 

Bình thường một mình ta thay cỏ tranh, phải làm từ trưa đến tận khi trăng lên đầu ngọn liễu. Lần này ta ở dưới đưa cỏ, Tạ Duẫn ở trên lợp cỏ, chưa đến một canh giờ, mái nhà đã như mới.

 

Xuân thẩm ở nhà mình nhìn thấy cảnh này, đêm đến chạy sang hài lòng nói: "Triều Triều, người này tốt đó. Không chỉ có miệng đức, còn giúp con làm việc nữa. Cái chàng Tạ Duẫn này, có thể làm tướng công con đó!"

 

Ta bận rộn đuổi gà mái về chuồng, không ngoảnh đầu lại nói với Xuân thẩm: "thẩm ơi, người này cũng không làm tướng công được đâu."

 

Người quyền quý mà, nhất thời thấy mới lạ nên ở lại đây, nhưng sớm muộn gì cũng phải rời khỏi thôn Phượng Tiên của chúng ta thôi.

 

Ngày hôm sau, canh ba, mưa tạnh.

 

Trời vừa hửng sáng, ta đã ra vườn rau hái những lá rau còn đọng sương, lại vào chuồng mò lấy trứng gà mái mới đẻ.

 

Ta đeo giỏ và sọt, chuẩn bị ra chợ bán rau. Tạ Duẫn cũng tỉnh rồi, ăn mặc chỉnh tề dựa vào khung cửa, cười với ta: "Có thể mang ta cùng đi chợ không?"

 

Hắn rất tự nhiên nhận lấy giỏ rau của ta, đi bên cạnh ta. Ánh mặt trời ban mai chiếu xuống người chúng ta, kéo dài bóng hình chúng ta rất dài, thỉnh thoảng lại giao nhau.

 

Ta đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, ta đi chợ cùng Giang Nghiên. Lần đó, hắn nói muốn xuống trấn xem xét tình hình dân chúng, nên đi theo ta ra chợ.

 

Ta vui mừng khôn xiết, nhét thật nhiều rau vào giỏ, nghĩ bụng hôm nay nhất định phải bán được nhiều một chút. Ta không giỏi tính toán, thường xuyên nhớ sai sổ sách, lỗ không ít tiền đồng.

 

Mỗi lần nghĩ đến rau mình vất vả trồng bị người ta lừa gạt, ta lại xót xa đến rơi nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta nghĩ, lần này có Giang Nghiên bên cạnh, ta nhất định sẽ không bị lỗ. Nhưng tối hôm đó tan chợ, ta đếm số tiền đồng trong tay, đếm đi đếm lại, chỉ có mười một văn tiền.

 

Mà hôm nay số tiền kiếm được, ít nhất cũng phải hai mươi văn mới đúng. Hình như ta lại bị người ta lừa rồi...

 

Ta nhìn chiếc giỏ rau trống rỗng, ngơ ngác nhìn Giang Nghiên.

 

"Nam nhân trung niên mặc áo đen kia, đã gian lận tiền của ngươi. Hắn đưa tiền cho ngươi xong, lại thừa lúc ngươi sắp xếp rau cải, lén lút lấy lại, còn tiện tay lấy đi của ngươi bảy tám đồng tiền nữa."

 

Ta vội vàng hỏi: "Chàng thấy hết rồi, sao không nói với ta?"

 

"Lý Triều Triều, bán rau là sinh kế của ngươi, ngay cả việc mưu sinh ngươi cũng làm không xong, bản thân ngu dốt, sao còn dám trách ta?"

 

Trên đường về, trời đã tối sầm lại. Ta ủ rũ cúi đầu vác sọt, theo sau hắn, trong lòng đau như cắt.

 

Giang Nghiên vẫn còn trách móc ta. Hắn ưỡn thẳng lưng, rõ ràng đang đi giữa đồng quê, nhưng vẫn ngẩng cao đầu: "Lý Triều Triều, chẳng qua bảy tám đồng tiền, đâu phải là số tiền lớn gì, ta sao dám bảo người ta trả lại? Chuyện này, nghĩ thôi đã thấy mất mặt ta rồi."

 

Nhưng bảy tám đồng tiền, đủ ta mua một tấm vải mới may váy, cũng đủ ta mua gạo ăn được rất nhiều ngày.

 

Mỗi ngày ta vừa mở mắt ra, là lại cặm cụi với vườn rau của mình. Rau cải phải tưới ba lần nước, hành lá tưới ít hơn chút, nhưng đều phải nhổ cỏ, bắt sâu.

 

Ta nhìn những vết chai trên tay mình, đột nhiên tủi thân đến rơi nước mắt. Giang Nghiên đi rất nhanh. Chân hắn dài, bình thường ta phải chạy mấy bước nhỏ mới theo kịp.

 

Nhưng hôm đó, ta chỉ lo rơi lệ, thật sự không còn sức lực đuổi theo hắn. Đến khi nước mắt ta khô, ngẩng đầu nhìn quanh, đã không còn thấy bóng dáng Giang Nghiên đâu nữa.

 

Lúc hoàn hồn, Tạ Duẫn đã theo ta đến sạp chợ. Ta bán rau, hắn ngồi một bên: "Triều Triều, cái này không phải tính như vậy, cô tính thiếu một văn rồi. Lại đây, Triều Triều, ta dạy cô."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com