Dưới Ánh Chiều Tà

Chương 4



Trưởng thôn vỗ mạnh vai ta, khen ta là Triều Triều ngoan. 

 

Sau khi ông ấy đi, ta nhìn nam nhân nửa sống nửa c.h.ế.t mà lo lắng. Lấy khăn xô lau vết thương cho hắn, lại lấy cháo loãng đút cho hắn uống.

 

Xuân thẩm nghe chuyện này xong, chỉ vào đầu ta mắng ta ngốc: "Người mà c.h.ế.t ở trong nhà, xui xẻo lắm! Sao tai con mềm nhũn vậy, còn thật sự đưa hắn về?"

 

Thấy ta đang sắc thuốc, Xuân thẩm càng tức giận: "Con còn tốn tiền mua thuốc cho hắn? Thuốc này tốn bao nhiêu tiền hả?"

 

Ta vừa quạt lò sắc thuốc, vừa trả lời thẩm: "Mười ba văn tiền. Con nghĩ, đã đưa người về rồi, thôi thì làm việc tốt cho trót vậy."

 

Xuân thẩm nói ta quá ngốc, nói xong lầm bầm lầu bầu rồi đi. Mạng người này cũng lớn thật, rõ ràng bị thương nặng như vậy rồi, mà vẫn còn thoi thóp một hơi.

 

Ta chăm sóc hắn hơn nửa tháng, hắn vậy mà từ quỷ môn quan trốn về được. Khi hắn mở mắt, ta đang giặt quần áo. Vừa nghe thấy động tĩnh, ta vội vàng đứng dậy vào nhà.

 

Hắn nghe tiếng quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào ta. Trong khoảnh khắc, ta không nói nên lời. Khí độ toàn thân hắn, giống Giang Nghiên như đúc. Vừa nhìn đã biết cũng là một người quyền quý.

 

Ta nhớ lại vẻ mặt cau mày ghét bỏ của Giang Nghiên khi tỉnh lại nhìn ta. Thế là, ta dừng bước chân muốn tiến lên, luống cuống lấy tay áo lau khô mu bàn tay.

 

Ta tưởng hắn cũng sẽ giống Giang Nghiên, chất vấn ta cứu hắn có mưu đồ gì không. Nhưng hắn chỉ cong khóe mắt, hướng về phía ta hỏi: "Cảm ơn cô nhé, Triều Triều cô nương."

 

Lần này người ta cứu về, tên là Tạ Duẫn. Tạ Duẫn dù sắc mặt trắng bệch, mặc áo vải thô, nhưng vẫn không giấu được vẻ cao quý trên người.

 

Căn nhà tranh của ta và hắn hoàn toàn không hợp nhau. Nhưng hắn lại vẫy tay với ta, nửa người chống dậy, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười: "Triều Triều cô nương, căn nhà tranh của cô bày trí thật ấm áp xinh đẹp, ta đặc biệt thích."

 

Ta ngạc nhiên mở to mắt, lúc này mới đi đến gần, lắp bắp hỏi hắn: "Thân thể ngươi còn chỗ nào không thoải mái không?"

"À phải rồi," ta chỉ vào quần áo của hắn: "Áo này chất liệu thô ráp, nếu ngươi mặc không quen thì cởi ra, ta nhờ trưởng thôn mượn áo bông của ông ấy cho ngươi."

 

Bộ quần áo trên người hắn, còn thêu hoa phượng tiên, chính là bộ Giang Nghiên vô cùng ghét bỏ, vứt trên đất bùn kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta vốn định vứt đi, nhưng dù sao cũng tốn tiền mua về, vứt thì tiếc, giặt sạch rồi để trong tủ.

 

Tạ Duẫn liếc mắt nhìn bông phượng tiên trên cổ tay áo: "Áo không thô ráp, hoa này thêu cũng rất đẹp."

 

Ta càng ngạc nhiên hơn, đầu óc nóng lên, vậy mà lại hỏi hắn: "Đường kim mũi chỉ không phải rất thưa sao?"

 

"Tuy thợ thêu đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, nhưng lại thiếu đi sự linh động. Bông phượng tiên của cô lại sinh động." Suy nghĩ một hồi, hắn trả lời ta.

 

Ta nghe không hiểu lắm ý hắn, chỉ biết hắn hình như đang khen ta. Ta đã lâu không được ai khen, đột nhiên có chút ngơ ngác. Vậy nên khi hắn nói thân thể chưa khỏi hẳn, còn phải làm phiền ta một thời gian nữa, ta gật đầu đồng ý.

 

Tạ Duẫn là người dễ sống chung, hắn chưa bao giờ chê bai cơm canh đạm bạc ta nấu, cũng chưa từng nói trên người ta có mùi gà mái.

 

Nhưng lần này, ta quý ba con gà kia lắm, không muốn vì bồi bổ cho người khác mà g.i.ế.c chúng nữa. 

 

Xuân thẩm nghe nói Tạ Duẫn tỉnh lại, đặc biệt đến xem hắn. Tạ Duẫn đang ngồi xổm xuống ngắm những bông phượng tiên mới nở trong vườn nhỏ: "Triều Triều, hoa cô trồng thật đẹp."

 

Xuân thẩm đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, lén nói nhỏ vào tai ta: "Mặt mũi không kém người trước, nhưng cái miệng thì tốt hơn nhiều."

 

Đang giữa thu, mưa dầm dề. Trưa hôm nay đã bắt đầu có sấm rền, chắc là sắp có mưa to. Trong vườn rau có cái giàn bầu ta mới dựng, đã bắt đầu ra quả non rồi.

 

Ta sợ giàn bầu đổ, định gia cố lại. Tạ Duẫn thấy vậy, không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi, nhất định đòi cùng ta gia cố giàn bầu.

 

Hắn không biết làm những việc đồng áng này, nhưng lại rất tự nhiên học theo. Khi lấp đất, móng tay ta dính đầy đất vàng. Tạ Duẫn vừa hay cúi đầu, ánh mắt rơi vào tay ta.

 

Ta đột nhiên nhớ lại vẻ mặt khinh bỉ của Giang Nghiên khi nhìn thấy đôi tay này của ta trước đây.

 

"Lý Triều Triều, đây là tay của nữ nhân sao? Tay lão thái giám trong cung còn không thô ráp bằng tay ngươi."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com