Ta biết Tạ Duẫn là người quyền quý, ta chưa từng nghĩ đến việc để hắn làm tướng công của mình. Ta chỉ cảm thấy, có người bầu bạn rất tốt.
Ngay lúc ta luống cuống bất an, Tạ Duẫn nhìn Giang Nghiên, thay đổi vẻ ôn hòa thường ngày, nhàn nhạt lên tiếng.
"Điện hạ, thế tử của Trung Dũng Hầu phủ đã c.h.ế.t rồi, tin tức đã lan khắp Đại Ngụy. Người đứng trước mặt ngài bây giờ, chỉ là một thôn phu bình thường tên Tạ Duẫn. Thôn phu và thôn phụ, vừa hay rất xứng đôi, không phải sao?"
Giang Nghiên nghe vậy ngẩn người: "Ngươi điên rồi sao? Bỏ Trung Dũng Hầu phủ không cần, cam nguyện ở lại cái nơi này?"
Tạ Duẫn không trả lời hắn nữa, đem hết số củi ôm đến bên bếp lò xếp gọn. Giang Nghiên khoanh tay nhìn tất cả, sắc mặt càng thêm khó coi.
Hắn cao quý ngọc ngà đưa tay ra sau lưng, hỏi Tạ Duẫn: "Tay ngươi là dùng để múa thương múa kiếm, sao có thể làm những việc thấp hèn này?"
"Thấp hèn sao?" Tạ Duẫn khẽ cười, hỏi ngược lại hắn: "Điện hạ chẳng lẽ không ăn cơm uống nước? Không sưởi ấm?"
Giang Nghiên nhất thời nghẹn lời. Hắn nhìn ta giặt quần áo, Tạ Duẫn phơi đồ, lại nhìn ta nấu cơm, Tạ Duẫn rửa bát, vẻ giận dữ giữa đôi mày càng lúc càng nặng.
Đến khi màn đêm buông xuống, hắn lúc này mới quay người rời đi, để lại một câu: "Tạ Duẫn, ngươi tưởng ngươi có thể trốn đời ở đây được bao lâu? Chiến loạn ở phía Nam đã dẹp yên, nhưng Nhung quốc ở phía Tây Bắc lại bắt đầu gây sự, chẳng phải lát nữa ngươi lại phải dẫn quân ra trận sao?"
Tạ Duẫn không trả lời hắn, chỉ rửa bát đĩa sạch sẽ sáng bóng.
Sau khi Giang Nghiên đi, Tạ Duẫn vẫn như thường ngày. Nhưng khi hắn cùng ta đi chợ, bắt đầu hỏi thăm tình hình Tây Bắc.
Trên đường về, Tạ Duẫn than thở với ta: "Triều Triều, ta thật sự không thích đánh nhau. Ta đánh nhau mười mấy năm, vừa tỉnh dậy là sờ d.a.o xem quân báo, cuộc sống này ta thật sự chán ngấy rồi. Từ nhỏ ta đã muốn đến vùng núi ẩn cư. Lúc nhỏ nói chuyện này với phụ thân ta, bị ông ấy đánh cho gần chết, còn sớm đưa ta vào quân doanh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mày và đôi mắt của Tạ Duẫn quá dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, khi nhìn người như có điều muốn nói lại thôi, chứa chan tình ý.
Nếu không phải Giang Nghiên nói với ta hắn là tướng quân, ta thật sự không thể nghĩ hắn và những người lính xông pha nơi sa trường là một.
Nghĩ đến đây, ta dừng bước, đỏ mặt hỏi Tạ Duẫn: "Ta cho ngươi xem một thứ, ngươi đừng cười ta."
Tướng công nhà Xuân thẩm trước đây từng đi lính, ta từng thấy hắn múa thương múa kiếm, lén lút học theo vài chiêu.
Ta biểu diễn một lượt trước mặt Tạ Duẫn, ngại ngùng hỏi hắn: "Nếu thật sự gặp kẻ xấu, mấy chiêu này của ta có lấy được mạng hắn không?"
Tạ Duẫn nhịn cười đến đỏ cả mặt, nghe vậy không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng. Hắn thừa ánh trăng cùng ta về nhà: "Triều Triều ngốc ạ, mấy ngón mèo cào của cô, đừng nói lấy mạng người, một quyền cũng không đánh trúng người ta đâu."
"Vậy ngươi có thể dạy ta không? Mẫu thân ta trên đường gặp kẻ xấu, phụ thân ta vì bảo vệ bà mà đánh nhau với kẻ xấu, kết quả không đánh lại, cả phụ mẫu đều chết. Ta chỉ muốn học chút chiêu thức, sau này gặp phải tình huống này có thể tự bảo vệ mình, đừng đi theo vết xe đổ của phụ nẫu ta."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tạ Duẫn lập tức biến mất. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, đưa tay xoa đầu ta: "Xin lỗi, ta không biết chuyện này. Triều Triều, muốn tự bảo vệ mình, mấy chiêu hoa hòe này không có tác dụng đâu. Làm, là phải một kích trí mạng."
Hắn nhặt một cây gậy trong vườn, dạy ta cách khống chế, cách khóa họng, cách khiến người ta chết.
"Triều Triều, gặp phải tình huống này, đừng có bất kỳ do dự nào, đừng mềm lòng. Chĩa vũ khí vào cổ hắn, đ.â.m thẳng vào."
Ta khá ngốc, một chiêu thức phải học rất nhiều lần mới nhớ được. Tạ Duẫn kiên nhẫn, cầm tay chỉ dạy ta Một chiêu thức đơn giản, hắn dạy ta ba ngày cũng không thấy phiền.
Giang Nghiên cũng biết võ công. Có một lần ta mua rau về nhà, Trương Nhị Cẩu ở làng bên cứ đi theo sau ta. Đêm đó đến trăng cũng không có, hắn từ phía sau ôm chầm lấy ta, giật tóc ta.