Ta liều mạng giãy dụa, đầu tóc rối bời chạy về nhà. Về đến nhà, ta cầu xin Giang Nghiên dạy ta chút công phu. Hắn nhíu chặt mày: "Vốn đã thô tục, còn học võ công làm gì? Cùng là nữ nhân, ngươi không thể làm một tiểu thư khuê các như Tô Vân sao?"
Hắn không chịu dạy ta. Từ đó về sau, ta bán rau không bao giờ dám về nhà muộn.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được hỏi Tạ Duẫn: "Ngươi có cảm thấy ta quá thô tục không?"
"Không đâu." Tạ Duẫn không nghĩ ngợi gì liền trả lời ta: "Cô tràn đầy sức sống, ý chí mạnh mẽ, tại sao lại dùng những từ ngữ như vậy để hình dung bản thân? Trên đời này làm gì có cô nương nào thô tục? Chẳng qua là có người phóng khoáng tự nhiên, có người kín đáo hàm súc mà thôi."
Trong lúc ngơ ngác, ta ngẩng đầu lên, thấy hắn đứng dưới ánh trăng, mày mắt sáng sủa dịu dàng. Nhịp tim lỡ mất một nhịp kia bắt đầu nhanh hơn, cả trái tim đều rơi vào dòng sông màu hồng đang sủi bọt.
Nhưng ta không dám chìm đắm.
Tình hình Tây Bắc cũng ngày càng căng thẳng, chiến tranh với người Nhung sắp bùng nổ. Tạ Duẫn dựng giàn bầu cũng bắt đầu thất thần. Ta biết, hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Đêm đó, khi dạy chiêu thức, ta né tránh không kịp, ngã vào lòng Tạ Duẫn. Trong ánh trăng, vành tai Tạ Duẫn ửng hồng, khẽ ho hai tiếng, luống cuống buông tay ta ra. Hắn đột nhiên nói: "Triều Triều, có lẽ ta phải đi Tây Bắc rồi."
Ta hỏi hắn: "Khi nào đi?"
"Chắc khoảng mười ngày nữa. Ta phải đến đó trước khi chiến tranh bắt đầu."
Ta nghĩ, vậy thì trước khi Tạ Duẫn đi, ta phải g.i.ế.c một con gà mái cho hắn mới được.
Hắn giúp ta nhiều như vậy, còn chưa từng uống bát canh gà ta nấu nữa. Ngày hôm sau, Tạ Duẫn vẫn như thường lệ cùng ta đi bán rau. Hắn khoanh chân ngồi bên giỏ rau, giúp ta rao hàng. Ta lười biếng, chạy sang sạp đối diện xem mấy chú thỏ con mới đẻ.
Vẻ ngoài của Tạ Duẫn quá xuất chúng, thu hút các cô nương đi ngang qua đều ngoái đầu nhìn hắn. Những cô nương bạo dạn hơn, còn ném khăn tay lụa vào lòng hắn, cười hỏi: "Đây là lang quân nhà ai, sinh ra tuấn tú như vậy. Đã có chủ chưa?"
Phong tục dân gian ở đây rất mạnh bạo, Tạ Duẫn rõ ràng chưa từng thấy cảnh này, ngẩn người một lát: "Có... có chủ rồi..."
"Ở đâu?" Cô nương kia tò mò hỏi hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Duẫn ngập ngừng, mặt đỏ bừng chỉ về phía ta ở bên kia: "Chủ của ta ở đó."
Chết tiệt, rõ ràng biết hắn đang dùng ta làm lá chắn tránh đào hoa, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.
Đặc biệt là khoảnh khắc Tạ Duẫn nhìn sang, như có một đóa pháo hoa nở rộ trong lòng ta.
Hôm đó về nhà, ta và Tạ Duẫn đều không nói gì, như sợ phá vỡ sự dịu dàng im lặng. Về đến nhà, Tạ Duẫn mới nghiêng đầu nhìn ta: "Triều Triều, thật ra vừa nãy..."
Chỉ là hắn chưa nói xong, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, vây kín nhà ta không lọt một giọt nước.
Người dẫn đầu là một nam nhân mặt trắng không râu, hắn cầm một tấm lụa vàng tươi, cười híp mắt nói với Tạ Duẫn: "Hoàng thượng có chỉ, tướng quân mau quỳ xuống nhận chỉ đi."
Hoàng thượng trong miệng thái giám, lại chính là Giang Nghiên. Tiên đế băng hà, Giang Nghiên thân là thái tử đăng cơ. Việc đầu tiên sau khi hắn đăng cơ, chính là hạ chỉ sai Tạ Duẫn xuất chinh, đánh Nhung quốc.
Thái giám cười chắp tay với Tạ Duẫn: "Tướng quân, hoàng thượng nói quốc sự trọng yếu, sai ngài lập tức lên đường, chớ nên chậm trễ."
Tạ Duẫn khấu đầu nhận thánh chỉ. Hắn nhìn ta một cái, nói với công công: "Ta lập tức lên đường, chỉ là đoạn đường ra đầu thôn, muốn người nhà tiễn đưa."
Thái giám ánh mắt rơi vào người ta, thần sắc khó dò, chỉ gật đầu: "Những chuyện nhỏ này, tự nhiên là nghe theo tướng quân."
Ta không ngờ Tạ Duẫn rời đi đột ngột như vậy. Ta còn chưa kịp hầm gà ác cho hắn nữa.
Trên đường ra đầu thôn, chỉ có hai người chúng ta. Tạ Duẫn nghiêng đầu nhìn ta, đột nhiên khẽ lên tiếng: "Triều Triều, bọn họ đều nói ta là chiến thần, khen ta bách chiến bách thắng. Nhưng mỗi trận chiến, ta đều liều cả mạng mà đánh. Chỉ cần chiến sự chưa định, ta sống c.h.ế.t khó lường. Người như ta, không có cách nào hứa hẹn cho cô bất kỳ tương lai nào."
Ta gật đầu, cúi đầu nhìn mũi chân không nói nên lời.
"Triều Triều, khi hôn mê ta vẫn có ý thức. Ta nghe thấy cuộc nói chuyện của trưởng thôn và cô, cũng nghe thấy cô và Xuân thẩm trò chuyện. Cô và Xuân thẩm nói, cô luôn bị người ta ghét bỏ, người khác chê cô thô tục, lại chê cô ngu dốt. Ta đột nhiên nghĩ đến bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, dù ta làm tốt đến đâu, phụ thân ta đều cảm thấy ta chưa đủ tốt. Trong những lần bị đả kích, ta rơi vào sự nghi ngờ bản thân sâu sắc, cảm thấy mình là một người tệ đến cực điểm. Lúc đó ta đã nghĩ, một cô nương tốt bụng như vậy, đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng, sao có thể tự ti như vậy chứ? Cho nên ta muốn giúp cô."