Tạ Duẫn khẽ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt ta: "Triều Triều của chúng ta rất tốt rất tốt, đừng để những lời ba hoa chích chòe của người khác lừa gạt. Mỗi ngày sau này, đều phải vui vẻ mới được."
Ta nhìn Tạ Duẫn, không hiểu sao đột nhiên lại muốn rơi nước mắt. Khó trách hắn từ khi tỉnh lại vẫn luôn khen ta, thì ra là như vậy.
Dưới gốc cây đa ở đầu thôn, ta hỏi Tạ Duẫn: "Nếu có thể bình an trở về, ngươi sẽ đến tìm ta chứ?"
"Sẽ." Tạ Duẫn trả lời dứt khoát: "Chiến sự Tây Bắc vừa dứt, nếu ta còn sống, liền đến tìm cô."
Ánh trăng đêm nay quá dịu dàng, xuyên qua bóng cây lốm đốm rơi trên tóc và đuôi mày hắn. Ta đột nhiên động lòng, khẽ hỏi Tạ Duẫn: "Vậy chúng ta... vẫn có thể như bây giờ không?"
Tạ Duẫn cong mắt, cười với ta: "Triều Triều ngốc ạ, đến lúc đó, chúng ta có thể thân thiết hơn bây giờ một chút."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm ta, cằm đặt lên đỉnh đầu ta: "Triều Triều, con d.a.o găm này ta mang theo nhiều năm rồi, cho cô phòng thân. Đợi ta trở về, nhớ cho ta xem chiêu thức của cô có tiến bộ không nhé."
Ta hít sâu một hơi, nắm chặt vỏ d.a.o găm: "Vậy đợi ngươi trở về, ta sẽ hầm canh gà cho ngươi. Canh gà ta hầm đặc biệt ngon."
"Được thôi." Tạ Duẫn cười đến cong cả mắt.
Đêm đó, ta ở dưới gốc cây đa đầu làng nhìn Tạ Duẫn đi càng lúc càng xa, biến mất ở đường chân trời.
Sau khi hắn đi, ta lại bắt đầu một mình bán rau, một mình ăn cơm, một mình thay cỏ tranh. Nhưng bây giờ ta không bao giờ tính sai sổ sách nữa, cũng dám một mình đi bộ về nhà dọc theo con đường quê vào ban đêm.
Xuân thẩm đứng bên cạnh liên tục lắc đầu, xót xa nói: "Trời đánh, mãi mới có được một người không tệ, sao lại đi rồi? Triều Triều, con đừng buồn nhé, thẩm lại giúp con tìm người mới."
Nhưng ta không hề buồn, ta vừa cầu nguyện trong lòng cho Tạ Duẫn bình an, vừa sống tốt cuộc sống của mình.
Tạ Duẫn nói đúng. Ta là một cô nương rất tốt, không nên tự phủ nhận mình, ta phải sống một cuộc sống thật tốt.
Sau khi Giang Nghiên đăng cơ, lại phái người đến gọi ta. Lần này đổi một ma ma đến, bà ta mang đến cho ta những tấm lụa là trơn mượt: "Hoàng thượng nói, niệm tình ngươi hộ giá có công, phá lệ phong ngươi làm quý nhân."
Thấy ta vẫn không đồng ý, bà ta nhíu mày nhìn ta hồi lâu, nghiêm túc nói: "Ta là nhũ mẫu của hoàng thượng, nhìn hắn lớn lên. Hắn coi trọng nhất là xuất thân và lễ nghi cử chỉ. Một nữ nhân như ngươi, vốn không lọt vào mắt hắn. May mắn được vào cung, là phúc đức cả đời của ngươi, mồ mả tổ tông nhà ngươi đều bốc khói xanh cả đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hái từng quả mướp đắng một, bỏ vào giỏ, không ngẩng đầu lên: "Ma ma xin về cho, ta không có ý vào cung."
Ta không có ý định tiếp đãi bà ta, nhưng bà ta cứ không chịu đi. Đúng lúc này, A Ngưu đưa thư chạy tới vội vàng: "Triều Triều, lại có thư của cô, gửi từ Tây Bắc đến đấy."
Đây là bức thư thứ tư Tạ Duẫn gửi cho ta. Ta vui vẻ mở phong thư, đọc dưới ánh mặt trời. Ta không biết chữ nhiều, Tạ Duẫn liền vẽ tranh cho ta.
Trong tranh có một vị tướng quân oai phong lẫm liệt đang vẫy tay với ta. Tạ Duẫn đây là đang báo bình an với ta.
Ta vội vàng cầm bút, nguệch ngoạc vài nét, nói với hắn rằng ta cũng đều khỏe. Dạo này mua được một con gà trống, gà mái đẻ được mấy con gà con, nhà cửa đặc biệt náo nhiệt.
A Ngưu mang thư của ta đi rồi, ma ma nhìn ta không thành công thì không cam lòng: "Bỏ cuộc sống tốt đẹp không hưởng, cứ muốn ở đây làm cái việc nuôi gà bán rau thấp hèn này."
Bà ta lắc đầu nguầy nguậy rồi đi.
Công việc của ta không hề thấp hèn đâu nhé! Bà ta làm việc trong cung là mưu sinh, ta cũng là mưu sinh mà.
Ta vốn là người không quan tâm đến chính sự, nhưng từ khi Tạ Duẫn đi, mỗi ngày ta ra chợ đều phải nghe ngóng tình hình chiến sự ở Tây Bắc.
Nghe tin đại thắng ta rất vui mừng, nghe tin có tướng sĩ thương vong ta lại đặc biệt lo lắng.
Giang Nghiên luôn thỉnh thoảng phái người đến, hỏi ta đã nghĩ kỹ chưa. Ta rất ghét hắn, ta hỏi Tạ Duẫn trong thư, tại sao phải bảo vệ giang sơn cho người như vậy chứ?
Tạ Duẫn nói, đánh giặc không phải vì hoàng thượng, mà là vì muôn dân bá tánh. Nếu không, những người dân phiêu bạt, thê tử ly tán đều là bá tánh cả.
Trưởng thôn từng nói với ta, thôn của chúng ta ở gần biên giới, trước khi Tạ Duẫn đánh lui quân Kim, thôn Phượng Tiên từng bị quân Kim cướp bóc.
Chúng đi từng nhà cướp đồ đạc, thấy mấy cô nương và thẩm nào xinh đẹp một chút, thì bắt cả người đi. Khắp làng đều là máu, nhuộm đỏ những bông phượng tiên trước cửa từng nhà.
Nhớ lại những lời này trong thư của Tạ Duẫn, ta cảm thấy hình như mình càng thích hắn hơn rồi.