Dưới Ánh Trăng Trên Tường Thành

Chương 57



“Nhị ca… biết rồi sao?” Lòng ta đột nhiên hoảng sợ. Nhị ca dâng sớ xin Hoàng thượng tham gia việc tịch thu gia sản, nhất định là đã biết sự thật về cái c.h.ế.t của Nhị tẩu rồi. Nhưng Nhị ca làm sao mà biết được chứ! “Nhị ca làm sao biết được? Hắn thế nào, hắn có ổn không, hắn, hắn…” Ta lo lắng đứng dậy. Nhị ca hắn có thể chịu đựng được đả kích như vậy không?

“A Âm, Tề Viễn không sao, hắn xem như đã vượt qua rồi, nên Trẫm mới cho phép hắn tự tay kết thúc đoạn ân oán này.” Hoàng thượng thở dài, ấn ta ngồi xuống: “Còn về việc nàng muốn biết vì sao Tề Viễn lại biết sự thật, Trẫm đã tra rồi, nên là do Hoàng hậu làm đó.”

Tinhhadetmong

Nhị ca không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ta nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nhưng sao lại là Hoàng hậu nữa? Hoàng hậu trước đây sai Tư Mai đến ám chỉ ta đừng bỏ qua Dương Tư Không, giờ lại âm thầm tiết lộ sự thật cái c.h.ế.t của Nhị tẩu cho Nhị ca ta. Nàng rốt cuộc mưu đồ điều gì? “Hoàng hậu nương nương vì sao lại làm như vậy?”

“Tiểu tâm cơ mà thôi, tự nhiên là muốn lợi dụng các ngươi để đ.á.n.h đổ cha nàng.” Hoàng thượng cầm sách lên tiếp tục đọc, thần sắc nhàn nhạt: “Không chỉ vậy, nàng còn sai người gửi cho Trẫm danh sách ám vệ Dương gia cài cắm trong Đông cung ngày xưa, hận không thể lập tức đưa cha nàng vào chỗ c.h.ế.t. Hừ, vẽ rắn thêm chân, sự hiểu biết của Trẫm về Dương gia, còn rõ ràng thấu đáo hơn nàng tưởng nhiều.”

Đây mới là điều ta không thể nào hiểu nổi a. Tại sao chứ, Dương Chiêu Nhi tại sao nhất định phải đưa cha mình vào chỗ c.h.ế.t? Nếu Tề gia ta hận cha nàng là có nguyên nhân và kết quả, thì nàng lại vì điều gì? Dương Tư Không là cha sinh ra nàng a.

“Muốn biết vì sao không?” Hoàng thượng thấy vẻ mặt ta bách tư bất giải, khẽ nhướn mày.

“Vâng!” Mắt ta sáng rực. Nhìn ánh mắt cao xa của Thừa Nguyên Chỉ, xem ra hắn đã rõ mọi ẩn tình. Ta không nhịn được ôm cái bụng nhô lên của mình mà xích lại gần Hoàng thượng, tiện tay lấy một miếng bánh hạch đào trong đĩa quả c.ắ.n một miếng, ngồi thẳng lưng mong đợi nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng lấy nửa miếng bánh hạch đào trong tay ta cho vào miệng mình, nhìn ta cười cợt nhả: “Đáng tiếc a, hậu cung không được can chính.”

Ta tức giận nhéo má Hoàng thượng: “Vậy chàng còn ăn bánh hạch đào của ta, trả bánh hạch đào cho ta!”

“Được rồi được rồi được rồi, chuyện trong triều đình phức tạp rối ren, không nghe cũng không sao.” Hoàng thượng vỗ vào tay ta đang kéo má hắn, nhưng không dám dùng sức, chỉ đành xin tha: “Trẫm gần đây nghe được một câu chuyện mới lạ, kể cho nàng nghe có được không?”

Ta thấy bánh hạch đào cũng không đòi lại được, đành miễn cưỡng gật đầu.

“Khụ khụ,” Hoàng thượng cẩn thận sờ bụng ta, chậm rãi nói: “Kể rằng ở ngoại thành có một nông phu, nuôi một con mèo với ý định hãm hại hàng xóm. Thế nhưng lâu ngày, con mèo lại yêu thương đứa con nhỏ của hắn. Nông phu làm tổn thương con mình, con mèo liền vồ lấy hắn.”

“Hết rồi sao?” Đây là câu chuyện gì không đầu không cuối vậy? Ta chậm rãi đặt miếng bánh hạch đào vừa nhón trong tay xuống, cảm thấy mình lại bị lừa một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đoạn truyện này là để cảnh báo thế nhân, nhất là người đang m.a.n.g t.h.a.i hành động bất tiện,**” Hoàng thượng giơ tay phải ta lên, vén ống tay áo lên. Trên cổ tay trắng ngần hiện rõ ba vết cào mờ nhạt của mèo: “Đừng dễ dàng trêu chọc mèo, dễ bị cào thương.”

“Hề hề, hề hề.” Ta cười gượng hai tiếng đầy vẻ tâm hư. Công dã tràng rồi a: “Hoàng thượng biết rồi sao?”

“Mèo của Hoài Khánh điện lại được nàng yêu thích đến thế sao?” Giọng Hoàng thượng không được thiện lành: “Còn lén lút không cho Trẫm biết. Thái y đặt trong cung làm cảnh sao?”

“Chỉ cào nhẹ một chút, cũng không thấy máu, chỉ trầy da một chút, không cần làm phiền Thái y đâu.” Ta cực kỳ ngoan ngoãn dùng tay kia đẩy hết bánh hạch đào cho Hoàng thượng: “Chắc là chúng lớn rồi, sức của vuốt không dễ kiểm soát.”

“Không khóc sao?” Hoàng thượng sờ lên vết sẹo trên cổ tay ta, ánh mắt lóe lên vẻ xót xa.

“Không đến mức, không đến mức.” Ta tiếp tục cười gượng đầy tâm hư. Theo tháng tuổi của đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn, ta ngoài việc càng dễ khóc, cũng càng thích những thứ lông mềm mại. Hôm đó ta thấy ba con mèo con của Khương Sung dung lén chạy vào Trường Hỷ cung, nhất thời không nhịn được ôm vào lòng mà xoa nắn. Kết quả bị cào ba vết, khóc đến mức trời đất mịt mù, mất hết thể diện.

Ta giờ đây còn mong cho đứa bé trong bụng mau chóng ra đời hơn cả đám cung nhân đốt hương bái Phật kia, để cứu vớt tinh thần ta khỏi sự hủy hoại này!

Hoàng thượng không nói gì, chỉ đến ngày hôm sau sai người mang đến hai con tiểu mèo trắng như tuyết. Mấy tiểu gia hỏa nhắm mắt ngủ ngon lành trong ổ, móng vuốt nhỏ xíu mềm mềm mập mập.

“Chúng còn nhỏ, sẽ không cào nàng,” Hoàng thượng đặt hai con mèo con vào lòng bàn tay ta, không quên châm chọc ta hai câu: “Đừng lén lút ôm mèo trong cung của người khác, thật là vô dụng.”

Ta hoàn toàn không nghe thấy Hoàng thượng đang nói gì, mắt long lanh nước cẩn thận ôm mèo con, không nhịn được hôn tới hôn lui.

Hoàng thượng ho khan một tiếng thật to. Ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Thừa Nguyên Chỉ.

Hoàng thượng do dự một lát, giọng đầy bất mãn: “Trẫm cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy!”

Ta ôm hai con mèo con nhỏ hơn cả lòng bàn tay, vui vẻ đặt tên cho chúng là Tuyết Cổn và Tuyết Đoàn. Ôm từ đầu hè đến giữa thu, có mèo trong lòng, ngay cả nước mắt thường xuyên không tự chủ rơi ra cũng đã ngừng. Cuối cùng vào những ngày lá vàng rơi rụng, ta đã bình an vô sự sinh hạ một tiểu công chúa.

Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, đại xá thiên hạ, cùng cửu châu hoan nghênh vị công chúa đầu tiên của triều đại. Ta đặt tên cho tiểu công chúa là Thừa Phán, và Hoàng thượng ban phong hiệu là An Lạc.