Vì tinh thần trong t.h.a.i kỳ bị Thừa Phán tra tấn quá độ, ta vốn nghĩ Thừa Phán sẽ là một đứa trẻ hay khóc hay quấy như Thừa Ký, Thừa Nghị. Nhưng sau hơn một tháng, tiểu A Phán quả thực là một Tiểu Giác nhi thứ hai, ít khi khóc lóc, mắt đen long lanh, môi cười cong cong, đáng yêu như ngọc tuyết, khiến người ta nhìn vào không nỡ rời chân. Nàng cũng trở thành đứa trẻ được sủng ái nhất Trường Hỷ cung. Từ Hoàng thượng, Thái hậu, cho đến v.ú nuôi bà mụ, đều cực kỳ yêu tiểu công chúa này. Ta tự nhận thấy việc cha mẹ quá nuông chiều mới khiến ta thành ra văn không ra văn, võ không ra võ như vậy, và sự cưng chiều của Hoàng thượng dành cho tiểu A Phán bây giờ thật sự chỉ có hơn chứ không kém. Ta đã chắc chắn cái cây con tiểu A Phán này sẽ lớn lên lệch lạc như ta năm xưa.
Sau nhiều tháng đốt hương bái Phật của chư nhân hậu cung, Trường Hỷ cung đã sinh được con, mây đen u ám cũng đã rút đi hơn nửa. Nhưng Hoàng hậu bệnh nằm liệt giường nhiều tháng vẫn chưa thấy khỏi, cổng cung đóng chặt gần một năm. Hiền phi xử lý các việc của các cung đã dần mang khí thế của Trung cung rồi.
Hôm đó ta đi thỉnh an Thái hậu trở về cung, đi ngang qua Phượng Nghi cung, lờ mờ nghe thấy tiếng nấc nghẹn đang bị áp chế của một nữ tử, liền cho kiệu dừng lại. Do dự một lúc mới sai người gõ cửa sơn son đang đóng chặt.
Tư Mai vết lệ chưa kịp lau khô, thấy ta liền khẽ khuỵu gối cúi đầu, giọng khàn khàn: “Du Phi nương nương.”
“Tư Mai? Ngươi khóc sao?” Ta thấy Tư Mai lén lau khô vệt nước mắt, nhìn vào trong Phượng Nghi cung: “Sao lại là ngươi mở cửa? Những người hầu hạ khác đâu rồi?”
Tháng trước Dương Tư Không vốn định bị c.h.é.m đầu vào mùa thu, nhưng vì Thừa Phán ra đời, Hoàng thượng đại xá thiên hạ, tất cả t.ử tù đều được giảm án thành lưu đày. Nhưng Dương Tư Không còn chưa kịp đến ngày lưu đày đã c.h.ế.t trong thiên lao, kết thúc cuộc đời một cách im lặng. Ta không biết việc này là do Nhị ca hay Hoàng hậu làm, nhưng ta biết, nước mắt của Tư Mai tuyệt đối không phải vì Dương đại nhân đã c.h.ế.t mà rơi.
“Bẩm Du Phi nương nương, nô tỳ không sao. Còn về các cung nhân khác trong Phượng Nghi cung, Hoàng hậu nương nương chê họ ồn ào, đã cho họ lui hết rồi.” Tư Mai trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thản thường ngày.
“Ồ, không sao là ổn.” Người có thể khiến Tư Mai thầm thương rơi lệ mười phần thì chín phần là Hoàng hậu. Trong cung tuy nói Hoàng hậu bệnh lâu chưa khỏi, nhưng cũng chẳng thấy ai truyền rằng bệnh tình nghiêm trọng, chắc là không có gì đáng ngại. Chắc Tư Mai là cung nữ thân cận của Dương Chiêu Nhi nên chỉ quá lo lắng cho chủ t.ử mà thôi.
Ta thấy Tư Mai đứng thẳng người chắn ngang cửa, một chút cũng không muốn ta bước vào. Cái dáng vẻ đó vô cớ khiến ta nhớ đến con ngỗng trắng to lớn từng đuổi c.ắ.n ta qua ba con hẻm lúc nhỏ. “Hảo hán không ăn thiệt trước mắt”, ta lặng lẽ lùi về bên cạnh kiệu.
“Du Phi nương nương!” Ta quay người dựa vào Thúy Tâm định bước lên kiệu, Tư Mai phía sau lại đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt ta: “Du Phi nương nương, nô tỳ, nô tỳ…”
“Làm sao vậy? Ngươi đứng dậy mà nói.” Con ngỗng trắng kiêu ngạo vừa rồi đột nhiên biến thành thỏ trắng mắt đỏ, ta bị sự thay đổi đột ngột này làm cho mơ hồ không hiểu gì.
Tinhhadetmong
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nô tỳ, nô tỳ không biết làm vậy có đúng không, nhưng, nhưng Hoàng hậu nương nương người… Nô tỳ, cầu Du Phi nương nương giúp chủ t.ử nhà nô tỳ!” Tư Mai đẩy Thúy Tâm đang muốn đỡ nàng dậy ra, chỉ một mực dập đầu.
Bảo ta giúp Hoàng hậu nương nương? Dương Chiêu Nhi có việc gì cần ta giúp chứ? Nếu nàng muốn ta giúp, chắc là chỉ cần nghĩ ra một cách là có thể dễ dàng lợi dụng ta một lần rồi, cần gì đến nha hoàn thân cận của nàng phải ngập ngừng cầu xin ta như vậy chứ? Rốt cuộc Dương Chiêu Nhi đã gặp chuyện gì tày trời vậy?
Ta giữ vững cảm giác nguy hiểm “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, chậm rãi bước vào Phượng Nghi cung.
“Thúy Tâm, sao ngươi không kéo ta lại…” Phượng Nghi cung yên tĩnh đến mức gần như quái dị. Ta vừa mới sinh xong, chân tay vẫn chưa đủ linh hoạt, nếu không may mắc bẫy, e là chạy cũng không kịp.
“Nương nương, nô tỳ thật sự không thể kéo nổi sự tò mò của người…” Thúy Tâm vẻ mặt “sống không còn gì luyến tiếc” đỡ ta, lý nhí phản đối.
“Du Phi nương nương mời.” Tư Mai đi đến cửa nội điện. Cửa điện đóng chặt, Tư Mai cúi người muốn ta đi vào, sau đó quay người lại chặn Thúy Tâm: “Chỉ là Thúy Tâm tỷ tỷ, sợ là không tiện đi vào.”
“Làm sao được!” Thúy Tâm không nói nói năng gì liền định kéo tay Tư Mai ra.
“Là ai?” Giọng nói nhẹ nhàng như khói truyền ra từ trong điện.
“Xin lỗi Thúy Tâm tỷ tỷ!” Tư Mai thuận tay đẩy Thúy Tâm ra, một cách nhanh chóng khống chế cánh tay ta. Chưa kịp để ta phản ứng, lưỡi d.a.o bạc trong tay nàng đã kề sát cổ ta.
Ta lại không nghĩ mình không nên vì nhất thời mềm lòng tò mò mà bị dẫn vào bẫy, mà lại vô thức muốn khen ngợi thân thủ xuất sắc của Tư Mai. Cung nữ thân cận của Hoàng hậu không chỉ biết võ công, mà thân thủ còn lẹ làng đến thế sao?!
“Tìm c.h.ế.t!” Ta còn chưa kịp khen ngợi thân thủ của Tư Mai xong, Thúy Tâm đã bất ngờ tay không nắm lấy lưỡi dao, nhấc chân đá trúng bụng Tư Mai, quay người khuỷu tay nhanh chóng đ.á.n.h mạnh vào lưng Tư Mai. Tư Mai loạng choạng một bước, khó khăn nôn ra một ngụm m.á.u tươi.
Ta đứng im bất động hoàn toàn kinh ngạc, kinh ngạc hoàn toàn và triệt để!!