Tư Mai kinh ngạc sau đó, dập đầu thật mạnh, từng chữ từng chữ tạ ơn, sau đó loạng choạng đứng dậy, nhìn về phía tường cung trùng điệp lần cuối, rồi quay người bước đi. Thân hình đơn độc trong bộ tang phục trắng nhạt dần xa, mang theo ân oán và bí mật của ngày xưa, hoàn toàn biến mất ở cuối đường cung.
Lúc ta đến hồ tâm châu cho thiên nga ăn thì luôn mất tập trung. Mây đen trên trời cứ mãi không tan. Ta nhìn Vịnh Tự trì sóng biếc dập dờn, trong mắt là nỗi bi thương không thể xóa nhòa. Nông phu nuôi linh miêu, nhưng linh miêu lại yêu con trai hắn. Thì ra câu chuyện mới lạ mà Thừa Nguyên Chỉ kể, không phải là Hoàng hậu là linh miêu lại thích ca ca mình, mà là Hoàng hậu là linh miêu chứ không phải con gái ruột của nông phu sinh ra. Trên đời chưa từng có Dương Chiêu Nhi sống sờ sờ, chỉ có linh miêu mang lốt Dương Chiêu Nhi khổ sở cầu sinh.
“Nương nương tâm trạng không yên sao?” Thúy Tâm thấy ta dựa vào tiểu đình nhìn mặt hồ, ngây ngốc nhìn chằm chằm một khối bùn trên châu một lúc lâu không động, liền lại gần hỏi nhỏ.
“Thúy Tâm, lúc đó ngươi làm ám vệ như thế nào?” Ta ngẩng đầu nhìn Thúy Tâm. Dung nhan Thúy Tâm không nổi bật, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, ẩn chứa một sự kiên cường: “Ngươi làm ám vệ, có phải cũng đã chịu nhiều khổ sở, chịu nhiều uất ức không?”
“Bẩm nương nương, thân là ám vệ, nô tỳ tất nhiên phải trải qua nhiều khổ sở,” Thúy Tâm cúi người nhẹ nhàng nói: “Nhưng gia đình nô tỳ nghèo khổ, nếu không bán thân cho Hầu môn Vương phủ, cũng chỉ có thể c.h.ế.t đói mà thôi.”
Ta nắm tay Thúy Tâm một hồi lòng đau xót, ánh mắt long lanh chớp lên. Lúc nhỏ ta đọc rất nhiều truyện về các hiệp sĩ nghĩa khí, nên luôn mơ ước được cầm kiếm đi khắp thế gian giúp đỡ người gặp khó khăn. Giờ quay đầu nhìn lại, dường như chỉ gây ra rất nhiều chuyện thị phi phiền toái. Trong lòng ta dâng lên một nỗi buồn bức bối khó tả: “Tình yêu của con trai nông phu ta hoàn toàn không hay biết, linh miêu bị giam c.h.ế.t trong cung ta cũng vô lực giúp đỡ. Ta được nuông chiều mà lớn lên, thấy ngươi thân thủ kinh người chỉ biết khen ngợi thán phục, nhưng lại không thấy ngươi từng chịu bao nhiêu khổ sở khó khăn. Nếu không phải ta đã sinh Hoàng tử, làm sao xứng đáng bàn luận về mẫu nghi thiên hạ chứ?”
“Nương nương sao lại nói lời hồ đồ như vậy?” Thúy Tâm kinh ngạc nhìn ta, hít một hơi sâu: “Nương nương, gia cảnh nô tỳ nghèo khó sao có thể trách nương nương được? Người khác mắc cạn sao có thể là lỗi của nương nương? Chẳng lẽ thiên nga trắng sạch, bùn nhão dơ bẩn, thì nhất định phải làm cho thiên nga dính đầy bùn mới được coi là thiên địa công bằng sao?”
“Thiên hạ có mong muốn có một Hoàng hậu như Bản cung không?” Ta nhớ lại tối qua Thừa Nguyên Chỉ nắm tay ta, ánh mắt sáng rực. Hắn nói người trong lòng hắn làm Hoàng hậu đã định, không cho phép ai lười biếng từ chối. Nhưng lúc này ta lại không phải là lười biếng, mà là tâm can bất an, sợ không làm tốt vị trí lục cung chi chủ: “Bản cung chưa từng trải qua nhiều khổ sở, rất sợ không thể hiểu được nỗi khổ của thiên hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thông cảm cho cái khó của chúng sinh cần gì phải nếm trải hết khổ đau thiên hạ? Nếu trải qua trăm ngàn khổ sở thì còn mấy người giữ được tấm lòng mềm mại lương thiện nữa chứ?” Thúy Tâm vội vàng phân trần, sau đó giọng trở nên ôn hòa: “Nô tỳ vừa vào cung liền hầu hạ nương nương. Tuy chưa từng phục vụ các chủ t.ử khác trong cung, nhưng cũng thấy qua nghe qua không ít. Nương nương chỉ cần nghĩ một chút, giả như ngày sau Hiền phi lên ngôi Trung cung, chẳng phải là nhím lên ngôi bắt được ai thì đ.â.m người đó sao.” Giọng Thúy Tâm dịu đi, mây đen trên trời dần bị gió thổi ra ngoài, để lộ bầu trời xanh: “Nương nương tâm địa thuần lương, đối đãi t.ử tế với người hầu. Hoàng thượng có thể coi trọng nương nương, là cái may mắn của lục cung, là cái phúc của thiên hạ.”
“Nương nương, nhất định sẽ là một Hoàng hậu rất tốt.” Giọng Thúy Tâm vang vọng bên tai ta, dịu dàng mà kiên định.
“Vậy Bản cung sẽ cố gắng làm một Hoàng hậu tốt, cùng Hoàng thượng, cố gắng làm cho thiên hạ trong sạch sáng tỏ, cho bách tính hòa thuận an khang.” Ta nhìn về phía chân trời, hoàng hôn tựa như vàng tan chảy, mây rực rỡ khắp trời. Hôm nay vốn là một ngày thời tiết chưa từng có, khiến lòng người sinh ra hy vọng vui vẻ ấm áp.
Tinhhadetmong
Mùa xuân năm Thành Lập thứ chín, cỏ cây đ.â.m chồi chim chóc hót vang đầy sức sống. Hoàng thượng nắm tay ta tại Đại điển Phong hậu, nhận lễ của bách quan, nhận lời chúc mừng của quần phi, trao ấn Phượng và sách vàng, phong ta làm Hậu, chính vị Trung cung.
Ta thoạt đầu cảm thấy việc làm Hoàng hậu thật khó khăn muôn phần. Dù sao năm đầu tiên ta lật giở những cuốn sổ sách dày cộm đến mức tay đau không nhấc lên được, mắt hoa mày chóng vẫn chẳng hiểu gì.
Năm thứ hai, các phi tần đến trước mặt ta tranh cãi om sòm vì những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt, ngay cả đôi tai ta vốn đã quen sống ở nơi chợ búa từ nhỏ cũng cảm thấy không chịu nổi sự ồn ào kích động này.
Năm thứ ba, ta bận rộn đi lại giữa các lễ tế và yến tiệc. Đội chiếc phượng trâm nặng trịch trên đầu đã đành, mà lại có những yến tiệc tao nhã còn có tục lệ thưởng thức văn thơ chữ nghĩa, khiến ta đau đầu khôn xiết.