Ta chắp tay vái hắn:
“Bội phục. Nhưng nói thế thôi, chàng cũng biết, giờ ta và chàng đã không còn đứng ngang hàng nữa. Đối với ta, sự lừa dối dù là thiện ý cũng là phản bội. Ta có thể tha thứ, nhưng tình nghĩa vợ chồng cũng coi như chấm dứt từ đây. Sau này, ta với chàng xưng huynh gọi muội là được rồi...”
Lời ẩn ý chính là: ta chướng mắt chàng, sau này không muốn ngủ chung giường nữa.
Hứa Nghiêm nói:
“Tình nghĩa vợ chồng vốn phức tạp. Chúng ta đã sống bên nhau hơn hai mươi năm, chẳng còn là phu thê đơn thuần, mà là thân nhân còn hơn huyết mạch. Có cần phải dựa vào việc giường chiếu để duy trì đâu.”
Tư tưởng như vậy, trên đời đúng là hiếm thấy.
Cơn giận trong lòng ta cuối cùng cũng nguôi ngoai.
Ta hỏi:
“Vậy còn Văn Xán thì sao?”
Hứa Nghiêm không do dự:
“Làm theo ý nàng, gạch tên khỏi tộc phả họ Hứa, đổi sang họ Đinh.”
Chương 10
Nửa đêm, Hứa Văn Xán sốt cao.
Thầy thuốc đã tiên liệu từ trước, nên hạ nhân cũng không hoảng, chỉ yên ổn đến báo lại cho mẹ chồng và ta, sau đó mang thuốc đến.
Ta đang mơ đẹp thì bị đánh thức, cực kỳ bực bội, mặt mày u ám sai người:
“Từ giờ về sau, chuyện của Hứa Văn Xán không liên quan gì đến ta, không cần phải báo cho ta biết.”
Không ngờ ta mới nằm chưa đến nửa canh giờ, còn chưa kịp ngủ sâu, thì nha hoàn trực đêm đã run rẩy đến đánh thức:
“Phu... phu nhân, thiếu gia không chịu uống thuốc, lão phu nhân gọi người qua một chuyến...”
Phiền c.h.ế.t đi được!
Ta thay y phục, rồi bảo người đi gọi Hứa Nghiêm từ thư phòng ngoài đến.
Ta ngủ không yên, hắn cũng đừng hòng ngủ ngon.
Hứa Nghiêm còn đến sớm hơn ta, lúc đến thì Đinh Đình đang nước mắt ngắn dài khóc với hắn.
“... đều là lỗi của thiếp, không nên vọng tưởng được ở cạnh Văn Xán ngày đêm. Thế tử phu nhân giận dữ cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ là Văn Xán tuổi còn nhỏ, nếu nàng có oán khí gì, cứ trút lên thiếp là được. Văn Xán là huyết mạch duy nhất của phủ Thọ Xương Bá, sao nàng nỡ...”
Tuổi nhỏ cái đầu ngươi! Hai mươi tuổi đầu, có thể sinh con rồi đấy, còn nhỏ cái nỗi gì!
Hứa Nghiêm nói:
“Đúng là nàng sai. Văn Xán không phải không có mẹ, sao lại còn nhận lại ngươi làm gì?”
Đinh Đình: “...”
Mẹ chồng cũng vừa khóc vừa khuyên Văn Xán uống thuốc, đừng vì tức giận mà hại thân.
Hứa Văn Xán sốt đến đỏ bừng cả mặt, môi khô nứt, thế mà còn cố chống cổ nói đầy khí khái:
“Ta không uống! Các người không cho mẹ ta vào phủ làm thiếp, ta sẽ đốt cháy thân mình!”
Ta cười khẩy.
Quả đúng là con ngoan của Đinh Đình! Ta chưa từng thấy đứa con nào gào khóc đòi mẹ ruột làm thiếp như vậy!
Mẹ chồng lệ nhòa cầu ta:
“Con đồng ý đi mà.”
Ơ, chuyện này liên quan gì đến ta? Có phải ta nạp thiếp đâu?
Ta quay sang nhìn Hứa Nghiêm.
Hắn quay sang mắng Hứa Văn Xán:
“Ngươi điên rồi à?” Rồi hỏi mẹ mình: “Phụ thân con đâu?”
Mẹ chồng sụt sịt:
“Ông ấy uống say, đang ngủ lại nhà Trương Tế Tửu.”
Hứa Nghiêm nói:
“Con đi rước ông về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ chồng hoảng hốt:
“Nửa đêm rồi còn hành phụ thân làm gì? Ông ấy cũng già rồi, có chuyện gì chẳng thể đợi đến sáng?”
Nhưng Hứa Nghiêm không đợi được, lập tức chạy đi, để lại bốn người chúng ta đứng ngẩn ra.
Ta liếc nhìn Hứa Văn Xán:
“Uống hay không tùy, chẳng liên quan đến ta.”
11
Ta bước ra ngoài, trong phòng mùi thuốc xông nồng, khó ngửi vô cùng.
Hứa Văn Xán ở sau lưng nổi nóng, lúc mắng ta độc phụ, lúc bảo ta không có lương tâm.
Ta mặc kệ, chỉ tận hưởng hít thở khí trời.
Vừa quay đầu lại đã thấy Đinh Đình chẳng biết từ khi nào theo ra.
Đúng là, đi như ma không một tiếng động.
Đối diện ta, nàng chẳng còn dạng đáng thương, hoàn toàn mang tư thế kẻ thắng.
“Ngươi không thật sự cho rằng Bá gia và Bá phu nhân nỡ để Xán nhi đổi sang họ Đinh chứ? Dù thế tử có đồng ý thì phủ Thọ Xương Bá cũng không đến lượt hắn làm chủ!”
Nàng còn nghiến răng nghiến lợi.
“Xán nhi do ta sinh ra, chỉ cần nó nhận ta, ta sẽ được vào cửa. Ngươi đấu không lại ta đâu.”
Ta nhìn nàng từ trên xuống: “Ta thật hiếu kỳ, ngươi cũng gần bốn mươi rồi, sao cứ cố chấp đòi làm thiếp của Hứa Nghiêm? Ta từng cho ngươi nhà cửa bạc tiền, hoàn toàn có thể kén một người ở rể mà sống cho tử tế. Cớ gì cứ phải chui vào sừng trâu?”
Ta không hiểu, thật sự không hiểu.
Đinh Đình cười lạnh: “Ngươi gả được cho người tốt, liền tưởng thiên hạ đàn ông đều như thế tử sao? Ta trẻ đẹp lại có tiền, ai biết sẽ rước thứ sói hoang nào vào nhà? Khổ sở lắm ta mới sống sót từ chốn băng hàn trở về, ta không thể lấy mạng mình ra mạo hiểm. Đằng này đã có con đường tắt là thế tử, sao ta không đi?”
Ta lại, lại, lại sững sờ.
Thì ra nàng nghĩ vậy.
Đứng ở góc độ nàng, dường như cũng không sai.
Nàng chỉ muốn làm thiếp Hứa Nghiêm, chứ có đòi lên trời đâu.
Hứa Nghiêm hình như cũng không sai, hắn chỉ muốn báo ân, không muốn nạp thiếp.
Vậy là ai sai?
Ta nghĩ một lúc, ồ, là Hứa Văn Xán sai.
Đồ ngu này!
Chỉ cần hắn thông minh thêm chút, tin ta thêm chút, sự việc đã chẳng đến nông nỗi này.
“Giờ ta chỉ muốn đoàn tụ với con ta.” Đinh Đình nói.
12
Cha chồng được người khiêng về thì rượu đã tỉnh quá nửa.
Ông tuổi đã cao, Trương Tế Tửu nào dám cùng ông uống đến trời đất tối sầm, chẳng qua là tiểu ẩm tiêu khiển.
Trên đường xóc nảy, lại nghe Hứa Nghiêm thuật chuyện ban ngày, ông cũng bị dọa đến tỉnh.
Hứa Văn Xán ấm ức gọi “Tổ phụ”, mặt đã bớt đỏ so với lúc nãy, hẳn là lén uống thuốc vào rồi.
Mẹ chồng vừa lau nước mắt vừa nói: “Nghiêm nhi chỉ có một mạch huyết, sao có thể đuổi sang nhà khác?”
Bà liếc ta oán trách: “Ngươi cũng thật chẳng biết điều, Văn Xán cũng gọi ngươi là mẫu thân kia mà.” Nghĩ nghĩ lại đ.â.m thêm một câu, “Nếu chẳng phải ngươi không sinh được, Nghiêm nhi sao phải đi sinh với người khác?”
Tức c.h.ế.t ta mất!