Ta quay đầu bỏ đi.
Đinh Đình gọi giật: “Thế tử phu nhân, ngươi dám bất kính với mẹ chồng?”
Đắc ý chưa kìa.
Ta hừ một tiếng: “Thế ngươi bảo bà ấy đến nha môn cáo ta đi!”
Mẹ chồng giận đến bảy khiếu bốc khói, nhưng gia sự không thể để lộ, bà đâu dám như ta, còn phải lo cho Hứa Nghiêm và nhà họ Bạch nữa.
Vừa đến cửa, bèn nghe cha chồng nói: “Cứ theo ý thế tử phu nhân.”
Trong phòng bỗng im bặt.
Ta ngoảnh lại, tròng mắt mẹ chồng như muốn rơi ra, Đinh Đình như bị sét đánh, mặt mày biến sắc.
Hứa Văn Xán thì như thấy quỷ.
“Tổ phụ, người nói gì?” Hắn sắp vỡ vụn đến nơi.
Ta cong môi. Tốt lắm, cha chồng tuy già nhưng vẫn có giác ngộ chính trị.
Bọn họ tưởng lời ta đuổi Hứa Văn Xán khỏi tộc phả họ Hứa chỉ là nói trong lúc giận thôi sao?
Cha chồng vừa mệt vừa buồn ngủ, chẳng muốn nói nhiều, ngáp một cái, quay người đi thẳng.
Mẹ chồng đuổi theo.
“Ông điên rồi sao? Ông muốn nhà họ Hứa tuyệt hậu à?”
Cha chồng cau có: “Đàn bà ngu muội! Không biết đương kim Thái hậu chính là dưỡng mẫu của Thánh thượng sao? Năm ngoái có kẻ chỉ lỡ miệng nhắc đến sinh mẫu của Thánh thượng, người liền nổi trận lôi đình. Thánh thượng với Thái hậu tình như mẹ con, tối kỵ có ai nhắc sinh mẫu khiến Thái hậu khó xử.”
Mẹ chồng kinh ngạc: “A, còn có chuyện vậy ư? Ta thấy Thánh thượng cũng khá thích Văn Xán nhà ta mà?”
Cha chồng: “Hừ, ấy là bởi Thánh thượng biết thân thế của nó, tự cảm thấy đồng bệnh tương liên. Cái đồ ngu này, vốn còn muốn dựa vào nó để phủ Thọ Xương Bá nhà ta thăng lên Hầu, giờ thì—hừ—chỉ mong Thánh thượng nể tình ta đuổi đồ ngu ấy khỏi tộc, mà đừng giận lây đến Bá phủ chúng ta!”
Mẹ chồng hoàn toàn ngây dại, lắp bắp: “Thánh… Thánh thượng xử lý trăm việc, chuyện nhỏ này…”
“Ban ngày bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, ngươi tưởng Ngự sử ăn chay chắc!”
13
Sáng hôm sau, cha chồng tỉnh rượu hẳn, vội vã mở từ đường, mời tộc lão đến, gạch tên Hứa Văn Xán khỏi gia phả họ Hứa, còn sai người truyền rộng ra ngoài.
Chưa đầy một canh giờ, Hứa Văn Xán đã biến thành Đinh Văn Xán.
Dĩ nhiên hắn đang bị thương nên không có mặt, mà cũng chẳng cần hắn đến.
Đinh Đình thì đứng ngoài từ đường xem, suýt nữa xỉu tại chỗ.
Ta bảo: “Chúc mừng nhé, điều ngươi mong thành quá lẹ. Về sau ngươi với Hứa Văn Xán—à không, Đinh Văn Xán—ngày ngày đoàn tụ tha hồ.”
Đinh Đình không chịu nổi, lăn đùng ra ngất.
Đinh Văn Xán tuy không mang họ Hứa nữa, nhưng thân mang thương tích, mẹ chồng không nỡ trả về nhà họ Đinh.
Ta không muốn trái ý bà, bèn mặc bà.
Kết quả buổi chiều thánh chỉ tới.
Hoàng thượng trong chỉ nói: Đinh Văn Xán bất kính với mẹ, bất hiếu nghịch tử, không xứng làm thiên tử môn sinh, đặc hạ chỉ khiển trách, cách bỏ công danh tiến sĩ, vĩnh bất lục dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đinh Đình vất vả lắm mới tỉnh, nghe xong lại ngất lần nữa.
Đinh Văn Xán nằm sấp trên trường kỷ mà tiếp chỉ, hắn cũng muốn ngất, nhưng ta vỗ một chưởng lên lưng, đau đến tỉnh táo hẳn, rơi lệ tiếp chỉ, lại còn phải cao giọng: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thật đáng thương.
Mẹ chồng vừa khóc vừa nhanh nhảu bảo người thu dọn hành lý cho hắn, gói cả người lẫn đồ, đưa thẳng về nhà họ Đinh.
Đinh Văn Xán khóc: “Tổ mẫu, tổ mẫu, người đừng bỏ con!” Lại quay sang ta khóc, “Mẫu thân, con biết sai rồi, xin đừng đuổi con. Con không nhận mẹ ruột nữa, người chính là mẹ ruột của con!”
May mà Đinh Đình đang ngất, không nghe thấy những lời đ.â.m tim ấy.
Hứa Nghiêm thì khích lệ: “Về sau con là nam đinh duy nhất nhà họ Đinh, chấn hưng họ Đinh trông cả vào con. Phụ thân tin con làm được.”
Đinh Văn Xán càng khóc to hơn.
14
Từ chiều qua, khi Đinh Văn Xán dắt Đinh Đình đến quấy rối, đến chiều nay hắn bị đuổi khỏi Bá phủ, cách công danh—vừa tròn một ngày.
Một ngày, ta giải quyết xong nghiệt tử.
Ta gọi hệ thống:
“Này hệ gì đó, ngươi thấy ta còn cần trọng sinh không?”
“Không… cần.” Giọng nó hình như đang run.
Ta mỉm cười: “Trọng sinh thì là gì của báo thù? Thù đời này phải báo đời này.”
Hệ thống: “He he, nhưng ngươi vẫn chưa xử tra nam, định tha cho hắn sao?”
“Coi như tư tưởng hắn khác người,” ta nói, “chỉ cần hắn không chọc ta, tạm thời ta không động đến hắn.”
Hệ thống: “He he he…”
Nó biến mất.
Sau đó chị dâu đến tìm ta: “Muội giải quyết trơn tru vậy luôn hả? Ta ngoài dọa mấy câu, chẳng giúp được gì!”
Ta nói: “Ta ghi nhận tình nghĩa của chị. Lần sau chị cãi nhau với mẹ chồng, ta cũng giúp chị đối đầu.”
Chị cười mắng ta tinh quái, chưa bao lâu lại nghiêm mặt: “Nhưng muội rốt cuộc vẫn phải có một đứa con trai.”
Phải, tuy ta đã xử xong nghiệt tử, nhưng ta không còn con trai.
Thế thì không ổn.
15
Ta thay Hứa Nghiêm nạp thiếp.
Một lần nạp ba người.
Đều là tuyển từ đám nha hoàn, hoàn toàn tự nguyện, không hề cưỡng ép.
Trong đó còn một người thầm mến hắn đã lâu.
Hứa Nghiêm lại như người bị ép: “Ta cho rằng việc truyền thừa của gia tộc không nhất thiết phải truyền huyết thống, nhận con nuôi cũng như nhau.”