Nàng ta chịu hình roi, đêm nào cũng mê sảng, miệng không ngừng khóc thét:
“Cổ đại đáng sợ quá, ta muốn xuyên về!”
Còn phụ thân ta sau khi biết Trần Diễn Lễ sớm đã có tư tình mờ ám với nữ ngọ tác kia, tức giận đến mức lại xông đến đánh chàng một trận tơi bời.
Trần Diễn Lễ sau đó bệnh nặng một trận, vừa tỉnh lại liền quỳ trước cửa cung, cầu xin hoàng đế cho chàng được gặp ta một lần.
Hoàng đế hỏi ta muốn xử trí hai người kia thế nào.
Ta ôm đứa con thơ nhỏ bé vừa thoát khỏi tử vong, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.
Ta nhớ lại vẻ chuyên chú và tự tin của Đường Uyển khi giám nghiệm thi thể, cũng nhớ đến danh hiệu “Thanh Thiên” giữa dân gian của Trần Diễn Lễ.
Bèn nói với hoàng đế:
“Ta muốn Trần Diễn Lễ nửa đời sau ở lại Đại Lý Tự vì dân phân xử, vĩnh viễn không được bước vào Nội các.”
“Còn Đường Uyển, đời này mãi mãi không thể rũ bỏ tiện tịch. Nàng đã lừa gạt thiên hạ, vậy thì hãy dùng năng lực khám nghiệm đệ nhất thiên hạ của mình, vì người c.h.ế.t mà cất lời.”
Hoàng đế cười lớn:
“Hay! Để hai người này làm việc cho trẫm cả đời, cuối cùng lại chẳng được gì cả!”
“Minh Châu, nữ tử một lòng trung dũng, xưa nay chưa từng thua kém nam nhi. Nàng không nên bị giam hãm trong hậu viện, hãy đi nhìn xem thiên hạ rộng lớn đến nhường nào, cố gắng trèo lên cao, rồi thay đổi vận mệnh của nữ tử.”
“Năm xưa tiên sinh đã nhiều lần liều c.h.ế.t bảo vệ trẫm, nàng không cần lo lắng trẫm sẽ nghi kỵ Cố gia.”
“Huynh trưởng vĩnh viễn là chỗ dựa của nàng.”
Nước mắt ta dâng lên.
Người hiểu ta.
Từ ngày ta thấy Đường Uyển khám nghiệm tử thi, khi mọi người đều kính phục và tin tưởng nàng, ta đã không ngừng nghĩ mãi.
Trăm ngàn năm nay, tổ tông dạy nữ nhân chúng ta ghi nhớ tam tòng tứ đức, học nữ tắc, nữ giới.
Đời người nữ tử, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, chưa từng có một lần đứng thẳng mà sống.
Ta muốn bước ra khỏi hậu viện, thoát khỏi gông xiềng của lễ giáo, để xem thử nữ nhân có thể đạt đến độ cao nào.
O Mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần cuối cùng ta gặp Trần Diễn Lễ, là vào ngày lên thuyền ở bến tàu.
Ta định cùng phụ thân xuôi nam thăm mẫu thân, nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ theo đoàn thuyền của triều đình xuống Tây Dương.
Còn Nguyên Chiêu ở lại kinh thành để chuẩn bị phủ thí và viện thí sắp tới.
Trần Diễn Lễ nhận được thư, như phát điên mà thúc ngựa đuổi theo.
Chàng loạng choạng xuống ngựa, vấp phải mấy món lặt vặt trên bến mà ngã lăn ra, đầu đập xuống đất chảy đầy m.á.u.
Chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn thuyền dần rời bến.
Trong làn sương sớm, chàng chẳng màng thể diện mà muốn lao xuống nước đuổi theo, lại bị thuộc hạ giữ chặt không buông.
Chỉ có thể gào đến khản cổ gọi tên ta:
“Minh Châu! Quay về đi!”
“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi…”
Người dân xung quanh chỉ trỏ bàn tán, chàng lại như chẳng nhìn thấy.
Ta bình thản nhìn hết thảy, trong lòng chẳng còn nổi một gợn sóng.
Chỉ là đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp chàng, Trần Diễn Lễ vận áo xanh, cung kính hành lễ với ta.
Chàng nói:
“Nếu tiểu thư bằng lòng đem nửa đời sau gắn bó cùng ta, Diễn Lễ tại đây xin hứa…”
“Ta tuyệt đối sẽ không để tiểu thư phải hối hận.”
Thanh âm của chàng từng vững vàng, lời hứa từng tha thiết.
Vậy mà cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Từ nay nhân gian rộng lớn, ngược xuôi nam bắc chẳng gặp được chàng.
Rốt cuộc, là duyên cạn.
(Hết)