Hoàng đế khẽ thở dài, bước tới vỗ nhẹ vai thằng bé:
“Yên tâm, trẫm nhất định sẽ để con gặp được em con.”
Nguyên Chiêu mắt đỏ hoe, ngước nhìn lên:
“Con có thể không cần đệ đệ hay muội muội, nhưng a nương nhất định phải sống...”
“Bệ hạ là chân long thiên tử, xin người che chở cho a nương của con…”
Ta trôi lơ lửng giữa trời, nước mắt tuôn như mưa.
Ta trôi đến trước cổng hoàng cung, nhìn thấy Trần Diễn Lễ đang quỳ giữa cơn mưa như trút nước.
Chàng cúi đầu, người ngoài không thể thấy rõ ánh mắt chàng ra sao.
Chỉ có đôi tay siết chặt hai bên sườn mới phần nào hé lộ sự hỗn loạn trong lòng chàng.
Bỗng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Một nam nhân trung niên phi ngựa đến cổng cung, lập tức tung người xuống ngựa.
Ông vốn đã râu ria xồm xoàm vì vội vã ngày đêm, nay lại ướt mèm trong mưa, trông càng thêm tả tơi, thảm hại.
Nhưng ông không dừng bước, vừa đi ngang Trần Diễn Lễ đã giơ chân đá mạnh một cú.
“Thằng súc sinh! Ta giao con gái cho ngươi, đây là cách ngươi đối xử với nó sao?”
“Đây là cuộc hôn sự ngươi đích thân quỳ lạy xin cưới trước mặt ta và mẫu thân nó, là lời hứa son sắt bên mộ tổ phụ Minh Châu: Một đời một người, trọn kiếp không rời!”
“Một đời một kiếp của ngươi ngắn ngủi quá đỗi!”
Đó là phụ thân ta.
Ông... đến đón ta rồi.
Vết thương trên tay Trần Diễn Lễ lại vỡ ra, m.á.u đỏ tươi hòa cùng nước mưa chảy xuống, nhưng chàng vẫn nằm bất động dưới đất.
Chàng từng nghĩ mình có thể kiểm soát tất cả.
Chàng từng nghĩ đã trao cho ta sự vinh sủng lớn lao nhất.
Chàng từng nghĩ, Minh Châu được nuông chiều bao năm, chịu một chút ủy khuất thì sao chứ, rồi cuối cùng vẫn sẽ là người chàng yêu nhất.
Nhưng khi hoàng đế ném thánh chỉ hòa ly vào mặt chàng, chàng mới lần đầu hiểu ra, phu nhân của chàng không phải loại tơ liễu phụ thuộc vào người khác để sống.
Một đứa trẻ do chính Cố Thái Phó dạy dỗ lớn lên, sự dịu dàng như nước chỉ là lễ giáo nàng học được.
Còn cốt cách sắt đá, không khuất phục mới là bản tính thật của nàng.
Gương mặt Trần Diễn Lễ không còn nét lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, chàng lảo đảo quỳ dậy, đối diện với phụ thân ta, hèn mọn cầu xin:
“Nhạc phụ đại nhân, xin người… cho con được gặp Minh Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng đang sinh con cho con mà! M.á.u ra nhiều lắm…”
“Con sai rồi, con quá tự phụ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ hòa ly với nàng…”
“Nàng là tri kỷ của con, là mạng của con… Con yêu nàng suốt mười năm nay!”
Người phụ thân vốn nho nhã lễ độ của ta, trong giây lát khuôn mặt hiện lên nét dữ tợn chưa từng có.
O Mai d.a.o Muoi
Ông lau nước mưa khỏi mặt, đến mức không thể nhịn được nữa, lại tung thêm một cú đá mạnh.
“Ngươi đã biết nàng chịu đựng khổ đau thai nghén, vậy sao còn tay trong tay kẻ khác đi lại trước công chúng, khiến thiên hạ chê cười nàng?”
Ông hất mạnh tay áo, quay người, sải bước tiến thẳng vào cung.
Trần Diễn Lễ cúi rạp trán xuống đất, bật khóc nức nở.
13
Ta tỉnh lại thì đã là mấy ngày sau.
Trong phòng chỉ có mình ta, ngoài cửa sổ lại có chút náo nhiệt.
Ta xuống giường, bước đến bên cửa sổ, trông thấy hoàng đế và Nguyên Chiêu cùng nhau đùa giỡn đứa trẻ trong lòng phụ thân.
Hoàng đế lắc lắc cái trống lắc nhỏ, đột nhiên đề nghị:
“Cố khanh, ngôi hoàng hậu đã bỏ trống đã lâu, chi bằng để Tiểu Minh Châu vào cung làm hoàng hậu cho trẫm đi?”
“Có trẫm ở đây, sẽ không còn ai dám bắt nạt nàng nữa.”
Vẻ từ ái trên mặt phụ thân lập tức rạn nứt.
“Bệ hạ, người g.i.ế.t vi thần đi cho rồi.”
Hoàng đế ngượng ngùng gãi mũi.
Một lát sau, lại đề nghị tiếp:
“Trẫm có một đại công chúa ba tuổi, chẳng bằng định thân với đứa bé này luôn đi?”
“Gái lớn hơn ba tuổi là ôm cục vàng, quả thực không thể hợp hơn.”
Nguyên Chiêu đang rướn cổ ra sức hôn đệ đệ thì tối sầm mặt mũi.
“Bệ hạ, xin người tha cho đệ đệ của thần, thần chỉ có một đệ đệ thôi.”
Hoàng đế hết lần này đến lần khác bị từ chối, sắc mặt lập tức sầm lại.
Người đang định nổi giận, ta chống tay vào bậu cửa sổ, bật cười.
Ba nam nhân lớn bé trong sân ngẩng đầu nhìn ta, thoáng sững người, rồi đều không kiềm được mà bật cười theo.
Bích Ngọc nói cho ta biết, Đường Uyển đã bị hoàng đế nhốt vào Chiếu ngục.