Duyên Khởi Bắc Thành

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Ta gả cho vị tướng thủ thành Vận Châu, Bùi Thiếu Huyên. Nghe đồn hắn hung bạo tàn nhẫn, tính tình quái gở.  

 

Ta sợ hãi vô cùng, chỉ dám cẩn trọng từng chút một, hầu hạ chu đáo cả nhà hắn.  

 

Cho đến một ngày, ta chủ động đề nghị để hắn nạp thiếp.  

 

Hắn khẽ cười lạnh bế bổng ta vào phòng:  

 

"Xem ra đêm qua vi phu vẫn còn quá mực thương hoa tiếc ngọc, mới để phu nhân còn sức mà nói những lời này." 

 

01

 

Ta là tân nương của Bùi Thiếu Huyên.  

 

Trên đường từ Vân Châu đến đây, không ngừng có người chỉ trỏ bàn tán về ta.  

 

Bởi vì ta là do dưỡng mẫu của Bùi Thiếu Huyên bỏ năm lượng bạc mua về.  

 

Nghe nói quan hệ giữa hắn và dưỡng mẫu không tốt. Trước đây ít lâu, khi hắn còn chinh chiến bên ngoài, dưỡng mẫu của hắn liền nhân cơ hội đứng ra làm chủ chuyện hôn nhân, dựa vào thân phận tướng quân của hắn mà mời gọi tiểu thư nhà danh giá trong thành Vận Châu.  

 

Tất nhiên chẳng có ai đồng ý, ngược lại còn khiến thanh danh của hắn bị bôi nhọ không ít.  

 

Dưỡng mẫu của hắn đành phải lui một bước, sang thành Vân Châu tìm người gả cho hắn.  

 

Nhà ta nghèo khó, lại thêm muội muội lâm bệnh nặng, cha mẹ thương lượng với nhau, nghĩ rằng có thể nhận chút sính lễ từ nhà họ Bùi.  

 

Dưỡng mẫu của Bùi Thiếu Huyên bị từ chối quá nhiều lần, đành cắn răng đưa ra năm lượng bạc.  

 

Cứ thế, ta mơ mơ hồ hồ mà xuất giá.  

 

*

 

Hắn không hài lòng về cuộc hôn nhân này, điều đó ta nhìn ra được.  

 

Đêm tân hôn, hắn ở ngoài sân luyện thương suốt một đêm.  

 

Sáng hôm sau, ngay cả trà cũng không uống, lập tức lên đường đến quân doanh.  

 

Ta chỉ có thể một mình đến viện của dưỡng mẫu hắn.  

 

Dưỡng mẫu của hắn, Lý thị, năm nay vừa tròn bốn mươi, dung mạo đoan trang, phong thái sang quý.  

 

Vừa thấy ta tới, bà chưa để ta kịp dâng trà đã kéo ta ngồi xuống bên cạnh.  

 

"Nguyên Hoa, Thiếu Huyên là tướng thủ thành Vận Châu, quân vụ bận rộn, chuyện trong nhà sau này đều nhờ con gánh vác. Nếu có khó khăn gì, cứ đến tìm ta."  

 

Ta gật đầu đáp lời.  

 

Lý thị đổi giọng, đưa một vật cho ta:  

 

"Còn nữa, Thiếu Huyên hiếm khi về nhà, con phải nắm bắt cơ hội, sớm sinh cho ta một đứa cháu, để ta hưởng chút niềm vui tuổi già."  

 

Lời này ta không dám tùy tiện đáp lại, chỉ lặng lẽ nhận lấy chiếc bình sứ kia, sau khi về viện liền tùy ý đặt vào trong rương.  

 

*

 

Những ngày này Bùi Thiếu Huyên vô cùng bận rộn. Nghe nói hắn dẫn binh đi dẹp phỉ, đại thắng trở về, đang lo liệu chuyện xử lý đám sơn tặc.  

 

Buổi tối, ta nấu cơm xong, mang thức ăn đến trước cổng quân doanh.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lính gác nhận ra ta, vội vàng chạy vào thông báo.  

 

Ta đợi thật lâu mới thấy hắn sải bước đi ra từ trong trướng.  

 

Hắn lạnh lùng nhìn ta, giọng trầm thấp: "Có chuyện gì?"  

 

Người ta đồn rằng hắn hung bạo tàn nhẫn, tính tình khó đoán...  

 

Ta sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói:  

 

"Tướng quân, đã đến lúc về ăn cơm rồi."  

 

Không thấy hắn trả lời, ta ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đang nhìn ta chăm chú, ánh mắt có chút ngỡ ngàng, nhưng chỉ thoáng qua, hắn lại lập tức thu về vẻ lạnh lùng, im lặng không nói gì.  

 

"Đi thôi."  

 

*

 

Ta cùng hắn sóng vai trở về. May mắn là trước khi đi, ta đã để sẵn thức ăn trong nồi ủ ấm, lúc này vẫn còn nóng hổi.  

 

Ta múc một bát canh tam túc, đưa cho hắn.  

 

Hắn không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vài nhành mai đỏ ta cắm trên bàn chính giữa phòng.  

 

Trên đường đến quân doanh, ta trông thấy những cành mai này, dù đã sang xuân nhưng hoa vẫn nở rộ.  

 

Ta vốn định tìm hắn sớm hơn.  

 

Nhưng mỗi lần đến gần quân doanh, ta lại không bước nổi nữa.  

 

Thế là ta hái vài nhành mai mang về, hết lần này đến lần khác, chẳng mấy chốc đã cắm đầy một bình.  

 

"Sao thế? Chẳng lẽ bày trí không đẹp à?"  

 

Hắn hồi thần, đón lấy bát canh, uống một hớp:  

 

"Đẹp, còn đẹp hơn khi nó mọc trên cây."  

 

Ta nhìn hắn, hơi nước bốc lên, đôi mày hắn cũng dần giãn ra.  

 

*

 

Cơm nước xong, ta vào phòng rửa mặt, lấy một quyển sách rồi lên giường đọc.  

 

Vừa mới mở trang đầu tiên, hắn đã nằm xuống bên cạnh ta.  

 

Ta lập tức cứng đờ cả người, muốn đọc tiếp cũng không được, mà không đọc cũng không xong.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đành phải đặt sách xuống.  

 

Hắn liếc mắt qua: "Không đọc nữa?"  

 

Ta không quay đầu lại, tìm đại một cái cớ: "Mẫu thân bảo ban đêm ánh sáng kém, đọc sách hại mắt."  

 

Nằm xuống rồi, toàn thân ta vẫn căng cứng, nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được.  

 

Vừa định trở mình, tay liền chạm phải hắn.  

 

Lúc này, cả hai cùng cứng đờ.  

 

Ta vội vàng rụt tay lại, không dám động đậy nữa, mắt mở to nhìn trân trân lên màn giường, cứ thế mà thức đến sáng.