Hắn dậy rất sớm, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận đắp lại chăn cho ta rồi mới rời giường đi rửa mặt.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đau nhức, vừa xoay người đã ngủ thiếp đi.
Lần này, ta ngủ thẳng đến tận hoàng hôn.
Ánh chiều tà vàng cam rải khắp tiểu viện, yên tĩnh mà ấm áp.
Ta chuẩn bị bữa tối xong, đi đến quân doanh thì thấy hắn đã đứng chờ trước cổng.
Ta bước nhanh đến, mỉm cười: "Tướng quân, ta tới đón chàng về đây."
Hắn giơ tay nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá khô vướng trên tóc ta, khẽ "ừ" một tiếng.
*
Chưa đi được bao xa, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.
Là mấy vị phó tướng của hắn.
Bọn họ đều là những chàng trai trẻ tuổi, khí thế hiên ngang, vừa thấy ta liền đồng loạt chào: "Chào đại tẩu!"
Ta có chút ngượng ngùng.
Phó tướng Sở Sinh tiến lên trước, hắn có khuôn mặt tròn trĩnh, vẫn còn nét trẻ con.
"Đại tẩu, tướng quân nói tay nghề nấu nướng của tẩu tuyệt đỉnh, không biết huynh đệ chúng tôi có phúc được nếm thử hay không?"
Ta nghiêng đầu nhìn Bùi Thiếu Huyên, hắn lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta còn tưởng bữa tối hôm qua không hợp khẩu vị hắn, nào ngờ hắn lại âm thầm khen ta trước mặt các phó tướng.
"Tất nhiên rồi! Nếu các vị tướng quân không chê, sau này cứ thường xuyên ghé qua."
*
Bữa tối hôm nay ta có làm gà Đông An và vịt Thái Bạch, may mà đồ ăn đủ nhiều, không thì chẳng biết có đủ cho bọn họ ăn không.
Mấy vị phó tướng mỗi người ôm một cái bát lớn, cúi đầu cắm cúi ăn.
Sở Sinh cười nói: "Tướng quân thật có phúc, ngày nào cũng được ăn đồ ăn do đại tẩu nấu."
Bùi Thiếu Huyên hơi khựng lại, không đáp lời.
Chờ tiễn mấy vị phó tướng đi rồi, hắn kéo ta ngồi xuống một bên, quỳ gối trước mặt ta, đưa tay nắm lấy chân trái ta.
Lẽ nào lại kể với hắn rằng tối qua ta trằn trọc cả đêm không ngủ, ban ngày lại ngủ bù đến choáng váng, lúc ra cửa thì không nhìn đường nên bị vấp ngưỡng cửa mà trật chân sao?
Thấy ta im lặng, hắn chẳng nói chẳng rằng liền tháo giày và tất của ta ra.
"Chàng..."
Ta hốt hoảng, theo phản xạ định rụt chân lại, nhưng hắn nhanh tay giữ chặt: "Đừng động, để ta xem bị thương ở đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không tháo giày thì không biết, vừa cởi ra liền thấy mắt cá chân ta đã sưng tấy lên cao.
Ta ngạc nhiên lẩm bẩm: "Sao ta chẳng thấy đau chút nào nhỉ?"
Vừa dứt lời, hắn khẽ xoay mắt cá chân ta, khiến ta lập tức hít một hơi lạnh, đau đến mức suýt bật kêu thành tiếng.
Hắn đứng dậy đi lấy một chậu nước, nhúng ướt khăn tay rồi đắp lên chân ta.
Nước lạnh buốt đến tận xương, làm ta run lên co rúm lại.
Ta đón lấy khăn, nhỏ giọng nói: "Để ta tự làm."
Hắn buông tay, đứng dậy thu dọn vài bộ y phục.
Lúc ta ngẩng đầu lên, hắn đang cầm lấy áo ngoài của mình, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.
Ta nghi hoặc hỏi: "Sao thế? Có phải hương này quá nồng không?"
Nhà ta trước giờ không dùng hương liệu, hôm trước dọn dẹp tiểu viện ta vô tình thấy một ít, bèn tiện tay dùng để ướp quần áo cho hắn. Không biết hắn có thích không.
Hắn sắc mặt bình thản, xếp y phục gọn lại, nhàn nhạt nói: "Hương rất tốt."
Nghĩ đến tính tình hắn, ta đoán chắc đây là lời khen.
Tâm trạng ta bỗng chốc tốt hẳn, lê chân tập tễnh vào phòng rửa mặt.
Lúc trở ra, ta thấy cuối giường đã có thêm một chăn mền.
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, trầm giọng nói: "Ta phải lên núi ở một thời gian, mấy ngày này nàng đi lại cẩn thận. Ta sẽ bảo mẫu thân gọi một nha hoàn đến giúp nàng."
"Buổi tối đặt chân lên cao mà ngủ, ngày mai cứ cách hai canh giờ chườm lạnh một lần, sau đó đổi sang chườm nóng, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn."
Ta chỉ về phía bếp: "Ta có làm ít thịt khô và đồ ăn vặt, chàng không mang theo một ít sao?"