Duyên Khởi Bắc Thành

Chương 6



Ta nhận lấy, vừa mở nắp trà đã nghe Lý thị quay sang nói với hắn:  

 

"Đại sư Từ Vân quả nhiên tính toán không sai, Nguyên Hoa tính tình ôn hòa, quả thật rất hợp với con. Nhất định phải biết trân trọng mối nhân duyên này."  

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lần này hắn không né tránh, chỉ chăm chú đối diện với ta, rồi khẽ "ừ" một tiếng.  

 

*

 

Sau khi Lý thị rời đi, ta vào phòng nghỉ trưa, Bùi Thiếu Huyên cũng đi theo.  

 

Vừa nằm xuống, hắn liền áp sát bên ta.  

 

Có lẽ do uống rượu, cơ thể hắn nóng rực. Ta lặng lẽ dịch sang một bên.  

 

Nhưng dường như hắn cũng phát hiện ra, ta lùi một tấc, hắn cũng lùi một tấc.  

 

"Không muốn nằm cạnh ta?"  

 

Ta không nhìn hắn, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, giọng lí nhí: "Chàng nóng quá."  

 

Hắn kéo ta vào lòng: "Vậy đêm qua là ai kêu lạnh rồi ôm chặt ta không chịu buông?"  

 

Ta đỏ mặt, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn.  

 

Một lát sau, ta khẽ đáp: "Là ta."  

 

Nhưng mà, tối qua lạnh, ôm hắn lại ấm áp dễ chịu.  

 

Bây giờ không lạnh, ôm hắn chẳng khác gì ôm một cục than hồng.  

 

Hơn nữa, nhiệt độ trên người hắn ngày càng nóng hơn...  

 

Ta còn chưa kịp hỏi, hắn bỗng buông ta ra:  

 

"Đại phu nói nàng không nên quá lạnh hay quá nóng, thôi thì đừng nằm gần ta nữa."  

 

Nói rồi, hắn quay đầu sang chỗ khác.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta nghi hoặc nghiêng người nhìn hắn.  

 

Nhìn một cái mới phát hiện, mặt hắn đỏ bừng.  

 

Ta thấy lạ—rượu của Lý thị dù có mạnh đến đâu, cũng không đến mức khiến hắn say thế này.  

 

Huống hồ, ta cũng uống, mà vẫn hoàn toàn tỉnh táo.  

 

Ta vươn tay định chạm lên trán hắn, hắn lập tức nắm chặt cổ tay ta.  

 

Cúi đầu nhìn, ta thấy trong mắt hắn phủ một tầng đỏ thẫm.  

 

Hắn siết chặt eo ta, hơi thở nóng hổi phả lên mặt ta, giọng khàn khàn:  

 

"Đừng động."  

 

Ta cứng đờ.  

 

Hắn không phải say rượu—mà rõ ràng là trong rượu có vấn đề!  

 

Nhưng ta cũng đã uống, lại chẳng có gì khác thường.  

 

Khoan đã…  

 

Rượu là Hỷ Nhi rót ra từ trong hộp cơm rồi mới đưa cho ta...  

 

Ta khẽ hít một hơi, lập tức hiểu ra.  

 

Hơi thở Bùi Thiếu Huyên phả lên mặt ta nóng như lửa, sắc dục trong mắt hắn ngày một đậm.  

 

*

 

"Nguyên Hoa, chúng ta viên phòng đi."  

 

Ta bấu c.h.ặ.t t.a.y áo, chậm rãi gật đầu.  

 

Hắn lập tức lật người áp xuống.  

 

*

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xong chuyện, ta đột nhiên nhớ đến vị đại sư Từ Vân mà Lý thị nhắc tới, cảm thấy có chút quen tai.  

 

"Mẫu thân nói đến đại sư Từ Vân, có phải là vị cao tăng ở chùa Thừa Phúc không?"  

 

Hắn quấn một lọn tóc ta, chơi đùa giữa những ngón tay: "Phải."  

 

"Nghe nói ngài ấy xem nhân duyên rất chuẩn, ta cũng muốn đến xem thử."  

 

"Không cần xem."  

 

Hắn vuốt tóc ta gọn lại, nhẹ nhàng hôn lên trán ta.  

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, tại sao không cần?  

 

Hắn nhìn ta, giọng trầm thấp mà dịu dàng:  

 

"Năm ngoái ta xuất chinh Tây Lương, mẫu thân đến chùa Thừa Phúc cầu bình an cho ta, tiện thể hỏi luôn về nhân duyên. Khi đó, đại sư Từ Vân chỉ nói bốn chữ."  

 

Hắn nhìn ta chăm chú, chậm rãi nói từng chữ:  

 

"Duyên khởi Bắc thành."  

 

*

 

Vân Châu quả thật nằm ở phía bắc Vận Châu.  

 

Nhưng mà…  

 

"Mẫu thân tin vào điều này sao?"  

 

Bùi Thiếu Huyên bật cười: "Mẫu thân có một cuộc đời nhiều trắc trở, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cửa Phật, tất nhiên là tin rồi."  

 

Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc đến chuyện này.  

 

Trong thành Vận Châu có lời đồn rằng Lý thị khắc phu, khắc tử, vì muốn bảo toàn nửa đời sau yên ổn nên mới nhận nuôi Bùi Thiếu Huyên.  

 

Còn có tin đồn nói rằng quan hệ giữa bà và hắn còn chẳng bằng mẹ con bình thường.  

 

Nhưng từ khi ta gả vào nhà này đến nay, ta cảm thấy những lời đồn đó chỉ là bịa đặt.  

 

Lý thị đối xử với ta và Bùi Thiếu Huyên rất tốt, tình cảm ấy chẳng hề thua kém cha mẹ ruột.  

 

*

 

Bất giác, ta có chút tò mò:  

 

"Thế chàng có tin không?"  

 

Bùi Thiếu Huyên thoáng khựng lại, ánh mắt khóa chặt trên người ta.  

 

"Trước kia không tin, bây giờ thì tin rồi."  

 

Trong lòng ta chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng.  

 

Không rõ là gì…  

 

Nhưng ta thấy vui.

 

06

 

Ở Vận Châu có một phong tục: Vào ngày mùng Bảy tháng Bảy, nam nữ chưa kết hôn có thể mời nhau du ngoạn trên hồ, ngắm hoa thưởng nguyệt.  

 

Ta không ra ngoài, nhưng nghe thấy bên ngoài viện có người đến—là tiểu thư của Thành chủ phủ.  

 

Nàng vận váy sa yên la màu vàng nhạt, dáng vẻ yêu kiều, xinh đẹp tựa như đóa mẫu đơn.  

 

Bùi Thiếu Huyên sắc mặt lạnh lùng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng xa cách: "Có chuyện gì sao?"  

 

Tiểu thư Thành chủ phủ thẹn thùng e ấp: "Tướng quân, tối nay hộ thành hà sẽ thả hoa đăng, ngài có muốn đi xem không?"  

 

Hắn thậm chí không thèm ngước mắt: "Ta sẽ đi cùng phu nhân của ta."  

 

Sắc mặt nàng ta lập tức tái nhợt, mím môi, nghẹn ngào bỏ chạy.  

 

*

 

Ta bước ra sân, Bùi Thiếu Huyên liền đưa tay khóa cửa lại.