Duyên Khởi Bắc Thành

Chương 5



Ta nín thở một lúc mới đáp: "Không sao, chỉ là hơi lạnh một chút."  

 

Hắn khẽ gọi tên ta: "Nguyên Hoa."  

 

Rồi nhẹ nhàng dịch đến gần, dang tay trái ra, đôi mắt sáng như ánh trăng:  

 

"Lại đây."  

 

Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi chầm chậm tựa vào cánh tay hắn.  

 

Hắn ôm ta vào lòng, một vòng tay ấm áp như nắng mai.  

 

Ta rúc vào n.g.ự.c hắn, không dám cử động.  

 

Hắn nắm lấy bàn tay ta, kéo ta sát lại thêm chút nữa, giọng trầm ổn mà dịu dàng:  

 

"Ngủ đi."  

 

Ta nhắm mắt, trong hơi thở thoang thoảng hương trầm nhàn nhạt.  

 

*

 

Nửa đêm, xung quanh bỗng sáng lên.  

 

Ta mơ màng mở mắt, thấy một lão đại phu râu tóc bạc phơ đang ngồi bên giường.  

 

Ông bắt mạch cho ta thật cẩn thận, sau đó ngước mắt nhìn về phía sau ta.  

 

"Mạch của phu nhân phù mà căng, đây là dấu hiệu phong hàn xâm nhập, làm khí huyết trì trệ. Ta sẽ kê đơn thuốc, uống ba lần một ngày là khỏi."  

 

Ta nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mới nhận ra mình đang nửa tựa vào lòng Bùi Thiếu Huyên.  

 

Hắn một tay ôm ta, một tay đặt lên trán ta.  

 

Trước khi ngủ, ta cảm thấy lạnh, nhưng giờ lại thấy hắn còn lạnh hơn ta.  

 

Ta hất tay hắn ra, có chút ghét bỏ: "Tay chàng lạnh quá."  

 

Hắn siết chặt ta hơn, thấp giọng nói: "Ngốc à, là nàng phát sốt rồi."  

 

Ta thở dài một hơi.  

 

Trên đường trở về hôm trước, tâm trạng ta không tốt, liền vén rèm xe ngựa lên ngắm cảnh, mặc cho gió lùa vào.  

 

Gió thổi nhiều quá, liền sinh bệnh.  

 

Thân thể này đúng là càng ngày càng yếu ớt.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta khẽ cử động, vùi mặt vào hõm cổ hắn, mê man thiếp đi.  

 

*

 

Mấy ngày liền ta vẫn chưa khỏi bệnh.  

 

Lão đại phu đến bắt mạch, vẻ mặt nghi hoặc:  

 

"Đơn thuốc này hoàn toàn đúng bệnh, vì sao phu nhân vẫn chưa thuyên giảm? Lạ thật!"  

 

Bùi Thiếu Huyên đưa mắt nhìn ta, ta liền chột dạ dời ánh mắt đi.  

 

Thuốc đắng lại chát, ta sợ nhất là uống thuốc.  

 

Ban đêm có hắn giám sát, ta đành phải nhắm mắt uống sạch không sót một giọt.  

 

Ban ngày hắn đến quân doanh, ta liền giấu một cái chậu nhỏ dưới gầm giường, đợi lúc Hỷ Nhi không có ở đó thì đổ hết thuốc vào.  

 

Thuốc không uống đủ, bệnh tất nhiên không thể khỏi.  

 

Lão đại phu trầm ngâm một lát, quyết định tăng liều thuốc.  

 

Chỉ một bát thôi, ngay tối hôm đó ta đã đổ mồ hôi khắp người.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dược tính phát huy rất nhanh, mồ hôi ướt đẫm cả áo ngủ.  

 

Cảm giác toàn thân ẩm ướt khó chịu, ta muốn ngồi dậy thay y phục, nhưng lại như bị trói chặt trong mộng, không sao nhúc nhích được.  

 

Mơ màng giữa cơn mê, ta chợt cảm thấy có ai đó dùng khăn ấm lau đi mồ hôi trên người ta.  

 

Da thịt được lau khô, cảm giác sạch sẽ dễ chịu, ta lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.  

 

*

 

Sáng hôm sau, ta vừa thức dậy liền cảm thấy có gì đó không đúng.  

 

Tay đưa xuống sờ eo, chạm vào hai dải dây lụa—một màu xanh thiên thanh.  

 

Ta giật mình, tối qua ta rõ ràng mặc áo yếm màu hồng phấn cơ mà!  

 

Vội vàng bước vào phòng tắm, ta nhìn thấy áo yếm và quần lót màu hồng ẩm ướt đang nhỏ nước trên giá phơi.  

 

Bên cạnh, cũng có một bộ áo ngủ của Bùi Thiếu Huyên treo ngay ngắn.  

 

Ta ngẩn ra, rồi lập tức nóng bừng mặt.  

 

Hóa ra không phải là một giấc mộng, mà là hắn đã chăm sóc ta cẩn thận như thế.  

 

Ta ôm mặt, ngồi xổm xuống, lúc này mới muộn màng cảm thấy xấu hổ.  

 

Vậy chẳng phải hắn đã thấy hết rồi sao?  

 

*

 

Ta nhanh chóng khoác áo ngoài, vội vàng chải đầu, vừa mới sửa soạn xong thì Bùi Thiếu Huyên đẩy cửa bước vào.  

 

Hắn mặc một thân huyền y chiến phục, vóc dáng cao gầy rắn rỏi, mồ hôi theo trán chảy xuống dọc gò má, đôi mắt tĩnh lặng mà sâu thẳm.  

 

Ta vô thức nuốt nước bọt, lòng bỗng có chút hoảng loạn.  

 

Hắn cầm quần áo, đi thẳng vào phòng tắm.  

 

Một lát sau...  

 

Hắn đỏ mặt bước ra.  

 

Vừa chạm mắt ta, hắn lập tức quay đi, phản ứng y như bị gai nhím đ.â.m phải.  

 

Ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, vội vã nói:  

 

"Chàng cứ thay đồ ở đây đi, ta vào bếp xem thử."  

 

Bước chân vừa ra khỏi cửa, ta mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.  

 

Ở trong phòng, nhìn hay không nhìn cũng đều thấy kỳ quái.

 

05

 

Buổi trưa, Lý thị mang cơm canh đến tiểu viện.  

 

Vừa đúng lúc Bùi Thiếu Huyên thay đồ xong bước ra, bà có chút ngạc nhiên: "Giờ này không phải con đang bận ở quân doanh sao?"  

 

Hắn đón lấy hộp cơm từ tay bà, từng món từng món bày ra bàn.  

 

"Việc trong doanh có các phó tướng lo liệu, mấy ngày nay không cần đi."  

 

Lý thị nhìn hắn một lúc, ánh mắt không hiểu sao lại lộ vẻ thích thú, liền sai Hỷ Nhi về viện của bà lấy một vò rượu ngon.  

 

"Nghe nói chuyện bình định thổ phỉ tiến triển thuận lợi, hôm nay hiếm khi Thiếu Huyên có mặt, nhân dịp này uống một ly chúc mừng đi."  

 

Ta gật đầu, nhận chén rượu từ tay Hỷ Nhi, ngửa đầu uống cạn.  

 

Bùi Thiếu Huyên rót một chén trà đặt bên cạnh ta.  

 

"Rượu của mẫu thân hơi nặng, uống gấp quá sẽ đau đầu. Nàng uống chén trà này đi."