"Ngươi cũng đau lòng vì cái chếc của Trình tiểu thư, đúng không?"
Hắn không trả lời.
Ta chậm rãi kể:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Trình tiểu thư và Trần công tử là đôi trời sinh, từ nhỏ tình cảm sâu đậm, là cặp đôi khiến cả Vận Châu ngưỡng mộ.
"Lão phu nhân nhà họ Trình thậm chí còn may sẵn cả quần áo trẻ con cho cháu ngoại. Nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Đám người kia từ khi đến Vận Châu liền gây họa khắp nơi, đốt phá, cướp bóc, giếc người không chớp mắt. So với thổ phỉ, bọn chúng càng giống quân Tây Lương cải trang thành sơn tặc hơn. Có đúng không, Tần Tướng quân?"
Tần Hoài xoay người, ánh mắt phượng sắc bén khóa chặt trên người ta.
Hán tử râu quai nón hoảng hốt, rút kiếm định c.h.é.m ta, nhưng Tần Hoài đã ấn hắn xuống.
"Ngươi biết chuyện từ khi nào?"
*
Năm đó, Vân Châu gặp nạn dịch, một lượng lớn dân tị nạn đổ về Vận Châu.
Thành chủ Vận Châu mở kho phát lương thực, nhưng người quá đông, cứu tế không xuể.
Không lâu sau, có kẻ lên núi chiếm cứ, lập tức ra tay cướp bóc, giếc chóc dân lành.
Sau khi Bùi Thiếu Huyên trấn thủ Vận Châu, hắn tự mình dẫn quân đi dẹp loạn, trong sào huyệt thổ phỉ phát hiện vô số vật dụng thuộc về Tây Lương quốc.
Vài ngày trước, hắn và phó tướng đã giăng thiên la địa võng, bắt được hai thủ lĩnh thổ phỉ đang trốn trên núi. Qua thẩm vấn mới biết, năm đó bọn chúng vốn phụng mệnh xâm nhập Vận Châu, thấy không có cơ hội chiếm thành liền lên núi làm cướp, mục đích chính là quấy nhiễu thành trì, chờ thời cơ nội ứng ngoại hợp chiếm lấy Vận Châu.
*
Ta cười nhạt:
"Điều này không quan trọng. Quan trọng là, ta biết Tần Tướng quân không tán thành những thủ đoạn bỉ ổi này. Nếu có thể, ngươi hẳn là muốn đường đường chính chính đối mặt với phu quân ta trên chiến trường, phải không?"
Tần Hoài, Tây Lương quốc biên thành thủ tướng, xuất thân từ danh gia vọng tộc Tần gia, gia tộc đứng đầu Tây Lương bát đại thế gia.
Từ nhỏ theo tổ phụ học binh pháp, mười ba tuổi ra trận, mười sáu tuổi đã cầm quân đánh lui địch.
Một người giỏi dụng binh như hắn, vốn khinh thường mưu mô bẩn thỉu.
Đám người kia phục tùng Tam hoàng tử Tây Lương, mà Tam hoàng tử lại nổi danh là kẻ ti tiện vô sỉ, khiến Vận Châu mấy năm nay không một ngày yên ổn.
Tần Hoài rút kiếm từ tay hán tử râu quai nón, đặt lên cổ ta.
"Giếc ngươi có khi lại dễ hơn."
Ta bước lên một bước, lưỡi kiếm ép sát hơn vào da thịt.
"Nếu Tần Tướng quân thấy thoải mái, cứ việc ra tay."
*
Trình tiểu thư đã được chôn cất ngay sau khi Trần công tử bị hành quyết.
Nhà họ Trình hận thổ phỉ đến thấu xương, chắc chắn không thể nào dựng mộ nàng ta ở nơi này.
Ngôi mộ này là do Tần Hoài lập nên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
*
Ta nhìn hắn, cười lạnh:
"Ta biết các ngươi muốn dùng ta để uy h.i.ế.p Bùi Thiếu Huyên, nhưng các ngươi nhầm rồi."
"Phu quân ta là thủ tướng trấn thủ Vận Châu, gánh trên vai sinh mệnh của hàng vạn dân chúng. Ta tuyệt đối không thể trở thành điểm yếu của chàng!"
Dứt lời, ta xoay người chạy đến vách đá, không chút do dự nhảy xuống.
*
Dưới chân vách đá là một dòng sông xiết.
Chính nơi này đã cuốn đi t.h.i t.h.ể Trình tiểu thư—hộ thành hà.
"Không được!"
Ta ngoảnh lại, thấy Tần Hoài cũng nhảy theo.
Sau đó, hán tử râu quai nón cũng hét lên "Tướng quân!", rồi lao xuống theo.
*
"Bõm!"
Nước sông tràn vào mũi, vào miệng, ta khó thở vô cùng, cơ thể càng lúc càng chìm xuống, ý thức cũng dần mơ hồ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta thấy Tần Hoài bơi về phía mình.
07
Khi ta tỉnh lại, ta đã quay về sơn động kia.
Chỉ khác là lần này, ta nằm trên một tấm đệm, bên cạnh đống lửa cháy rực.
Hán tử râu quai nón ghé sát lại, chỉ về một góc tối:
"Cô ta nói xấu cô đấy, định xử lý thế nào?"
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ—chính là Lục Bình Đình, kẻ đã bị chúng ta vứt lại trước đó.
Miệng nàng ta bị nhét một mảnh vải, chắc là do ồn ào quá khiến hán tử râu quai nón phiền chán.
Ta thản nhiên nói: "Nàng ta đã bán đứng tung tích của ta, phu quân ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu."
Tần Hoài quay lại, trong tay cầm một cái bùa thắt bằng dây, trông có chút quen mắt.
Hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi và phu quân mình tình cảm rất tốt sao?"
Ta gật đầu: "Tần Tướng quân, bùa bình an này cả Vân Châu đều có, sao ngươi lại trân quý nó đến vậy?"
Hán tử râu quai nón cười đầy ẩn ý:
"Cô không biết à? Thứ này đối với tướng quân quan trọng lắm, ngay cả lúc tắm cũng phải đặt bên tay! Nghe nói là do người trong lòng của tướng quân tặng đấy."
Tần Hoài lườm hắn một cái.
Ta tùy tiện bứt hai cọng rơm, nhanh tay bện thành một cái bùa bình an khác.
"Thứ này bện rất dễ, nếu dùng dây tốt, có thể bán được kha khá tiền đấy."