Lúc Bùi Thiếu Huyên tìm đến nơi, ta vừa bện xong một cái, tiện tay ném cho hán tử râu quai nón, sau đó đứng dậy bước về phía hắn.
Chỉ mới một ngày, trên cằm hắn đã lún phún râu xanh, còn hơn cả những lần bận rộn trong quân doanh.
Ta nhào vào lòng hắn: "Ta nhớ chàng quá."
Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy ta.
Tần Hoài đứng lên, nhìn thẳng vào hắn: "Bùi Tướng quân, hãy đường đường chính chính đánh một trận đi."
Bùi Thiếu Huyên khẽ gật đầu, nắm lấy tay ta, cùng nhau xuống núi.
Sở Sinh áp giải Lục Bình Đình đi sau chúng ta.
*
Thời gian quyết chiến được định vào một tháng sau.
Ta cùng toàn thể dân chúng trong thành cầu phúc cho binh sĩ.
Đêm trước khi xuất chiến, ta đặt bùa bình an và dây kết mà mình đã làm vào trong áo Bùi Thiếu Huyên.
Hắn ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: "Nguyên Hoa, cảm ơn nàng đã trở thành thê tử của ta."
Ta khẽ cười, trong lòng cảm thấy số bạc năm lượng mà Lý thị bỏ ra quả thực rất đáng giá.
*
Hắn ra chiến trường, ta ở trong thành chờ đợi.
Không chỉ ta, mà còn rất nhiều dân chúng cùng chờ đợi với ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không biết đã đợi bao nhiêu ngày, khi bình minh ló rạng, Bùi Thiếu Huyên cưỡi ngựa cao lớn, tay cầm trường thương, từ ngoài thành chậm rãi tiến vào.
Hệt như vị anh hùng trong truyền thuyết giáng trần.