Duyên Khởi Bắc Thành

Chương 9



Lúc Bùi Thiếu Huyên tìm đến nơi, ta vừa bện xong một cái, tiện tay ném cho hán tử râu quai nón, sau đó đứng dậy bước về phía hắn.  

 

Chỉ mới một ngày, trên cằm hắn đã lún phún râu xanh, còn hơn cả những lần bận rộn trong quân doanh.  

 

Ta nhào vào lòng hắn: "Ta nhớ chàng quá."  

 

Hắn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy ta.  

 

Tần Hoài đứng lên, nhìn thẳng vào hắn: "Bùi Tướng quân, hãy đường đường chính chính đánh một trận đi."  

 

Bùi Thiếu Huyên khẽ gật đầu, nắm lấy tay ta, cùng nhau xuống núi.  

 

Sở Sinh áp giải Lục Bình Đình đi sau chúng ta.  

 

*

 

Thời gian quyết chiến được định vào một tháng sau.  

 

Ta cùng toàn thể dân chúng trong thành cầu phúc cho binh sĩ.  

 

Đêm trước khi xuất chiến, ta đặt bùa bình an và dây kết mà mình đã làm vào trong áo Bùi Thiếu Huyên.  

 

Hắn ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: "Nguyên Hoa, cảm ơn nàng đã trở thành thê tử của ta."  

 

Ta khẽ cười, trong lòng cảm thấy số bạc năm lượng mà Lý thị bỏ ra quả thực rất đáng giá.  

 

*

 

Hắn ra chiến trường, ta ở trong thành chờ đợi.  

 

Không chỉ ta, mà còn rất nhiều dân chúng cùng chờ đợi với ta.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không biết đã đợi bao nhiêu ngày, khi bình minh ló rạng, Bùi Thiếu Huyên cưỡi ngựa cao lớn, tay cầm trường thương, từ ngoài thành chậm rãi tiến vào.  

 

Hệt như vị anh hùng trong truyền thuyết giáng trần.  

 

Hắn quét mắt nhìn xung quanh, giọng trầm ổn mà mạnh mẽ:  

 

"Sau trận chiến này, trong vòng mười năm, Vận Châu sẽ không còn chịu cảnh chiến loạn nữa."  

 

Dân chúng sững sờ, rồi ngay sau đó, tiếng hò reo vang vọng khắp thành.  

 

*

 

Ta bước đến bên hắn, lặng lẽ móc ngón út vào tay hắn, khẽ nói:  

 

"Vất vả rồi, đại tướng quân của ta."  

 

Hắn hơi đỏ vành tai, có chút xấu hổ: "Giữa bao người thế này, nàng làm gì vậy?"  

 

Ta bèn trực tiếp đan chặt mười ngón tay vào tay hắn:  

 

"Đương nhiên là nắm tay phu quân ta rồi."  

 

Lần này, hắn không nói gì nữa.  

 

Nhưng mặt hắn cũng đỏ bừng lên.  

 

*

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau khi Tây Lương không còn gây chiến, quan hệ giữa hai vùng ngược lại càng hòa hảo hơn.  

 

Hán tử râu quai nón ba ngày hai bữa lại chạy sang nhà ta ăn chực.  

 

Nghe nói trận chiến này khiến Tần Hoài mất đi địa vị trong triều đình, bị hoàng đế Tây Lương giáng chức, đày đến biên ải xa hơn.  

 

Nhưng hán tử râu quai nón lại nói, Tần Hoài vốn không thích tranh đấu trong triều đình, tránh xa hoàng quyền, hắn lại càng vui vẻ.  

 

*

 

Lúc ăn cơm, hắn bất chợt hỏi:  

 

"Cô nương kia, các ngươi xử lý thế nào?"  

 

Ta thản nhiên đáp: "Bị giam trong đại lao phủ Thành chủ, chờ xét xử."  

 

Cha và kế mẫu ta đau lòng đến chếc đi sống lại, đến cầu xin ta tha cho nàng ta.  

 

Ta không hề mủi lòng, bọn họ liền mắng chửi thậm tệ, nhưng cuối cùng vẫn bị Hỷ Nhi đánh đuổi ra ngoài.  

 

Cũng vì thế mà hán tử râu quai nón vừa nhìn đã phải lòng Hỷ Nhi.  

 

Lý thị vui mừng vô cùng, sau khi được Hỷ Nhi đồng ý, liền chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.  

 

*

 

Hôm bọn họ thành thân, ta nhìn thấy Tần Hoài.  

 

Hắn vẫn còn giữ cái bùa bình an năm nào.  

 

Hắn hỏi ta:  

 

"Sáu năm trước, cô từng đến miếu hoang ngoài thành Vân Châu chưa? Có từng cứu một người không?"  

 

Ta suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.  

 

Có lẽ đã từng.  

 

Nhưng ta không nhớ nữa.  

 

Khi đó cuộc sống khó khăn, ta chỉ biết giúp đỡ người khác để tích phúc.  

 

Người ta giúp quá nhiều, ta thực sự không nhớ nổi.  

 

Ánh mắt Tần Hoài dần ảm đạm, hắn ôm quyền nói:  

 

"Là ta mạo muội rồi. Chúc cô cả đời vui vẻ, bốn mùa an yên."  

 

*

 

Sau khi hắn đi, Bùi Thiếu Huyên đến đón ta.  

 

Ánh mắt hắn dịu dàng, tràn đầy tình ý:  

 

"Nguyên Hoa, chúng ta về nhà thôi."  

 

Ta nắm lấy tay hắn, cùng nhau trở về.  

 

-HẾT-