Về đến nhà, bát canh giải rượu trên bàn vẫn còn bốc khói. Từng làn khói mỏng manh bay lên không trung, rồi dần tan biến.
Tựa như chưa từng tồn tại.
Tôi đưa tay mở nắp nồi, lặng lẽ múc một bát canh, đặt trước mặt Lục Châu Ngang. Định rút tay về thì bị anh nắm lấy.
Anh mở miệng: “Thiều Thiều, lúc nãy anh…”
Anh muốn giải thích chuyện vừa rồi. Anh biết tôi đã nghe thấy. Nhưng tôi đợi một lúc, vẫn chẳng nghe được lời nào tiếp theo.
Sắc mặt anh dần cứng lại, tôi mỉm cười, thay anh nói nốt câu chưa trọn:
“Uống rượu rồi, lỡ miệng là chuyện thường, em hiểu.” Anh nhìn sắc mặt tôi, thấy tôi thực sự không để tâm, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Anh yên lặng uống canh.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, những đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh dần mềm lại.
Không còn là cậu ấm họ Lục rực rỡ của thời cấp ba, cũng không còn là chàng sinh viên trầm lặng, khiêm nhường của thời đại học.
Người đàn ông hiện tại, đã trải qua muôn vàn đau đớn, đã lột xác thành một con người hoàn toàn khác, chói sáng đầy rực rỡ.
Mà trên con đường ấy, luôn có tôi đồng hành.
Khi Tập đoàn Lục thị mới bắt đầu, thậm chí còn không trả nổi lương.
Là tôi rút toàn bộ tiền tiết kiệm nhiều năm, từ bỏ niềm yêu thích vẽ tranh, làm kế toán, làm văn thư, làm trợ lý đắc lực nhất cho anh.
Tôi đồng hành cùng anh từ một xưởng nhỏ chưa tới mười người, đến một tập đoàn với hàng trăm, hàng nghìn nhân viên như hôm nay.
Đã mười năm rồi.
“Tôi luôn thắc mắc.” Tôi nhìn anh, bất chợt hỏi:
“Châu Ngang, năm đó anh cưới em là vì điều gì?”
Keng. Thìa va vào thành bát.
Lục Châu Ngang ngẩng đầu nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng:
“Vì em ngoan, xinh đẹp, lại giỏi giang.”
Rất cụ thể. Rất toàn diện.
Trà Đá Dịch Quán
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi gật đầu đồng ý, rồi nhẹ giọng hỏi tiếp:
“Vậy… khi xưa, tại sao anh lại thích Trần Tử Nguyệt?”
Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến cô ta. Rất nghiêm túc.
Lục Châu Ngang thấy thái độ của tôi, như có chút bất lực, bật cười: “Bởi vì…”
Nhưng anh khựng lại. Khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên sự trầm tư.
Nhưng mãi vẫn không có câu trả lời.
Tôi nhìn anh không rời mắt, đến khi mắt có chút cay,
mới vội vàng chớp mắt, cười, chuyển chủ đề:
“Lục Châu Ngang, bây giờ anh còn yêu em không?”
Anh không chút do dự: “Tất nhiên là yêu em.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Lục Châu Ngang đưa tay ôm chặt tôi vào lòng, ôm rất chặt, như muốn tôi tan vào anh, mãi mãi không rời xa.
“Thiều Thiều, anh yêu em, sau này anh sẽ không nói mấy lời như thế nữa.”
“Anh xin lỗi, anh chỉ không muốn Trần Tử Nguyệt khó xử vì anh, mới nói ra mấy lời đó. Anh biết làm em tổn thương, là lỗi của anh.”
Giọng thành khẩn, lời nhẹ nhàng. Ngón tay tôi khẽ run, gật đầu.
Nhưng anh không biết — trái tim từng vì anh mà rung động vô số lần kia, giờ đây như đã mệt mỏi, đập rất chậm.
Rất khẽ.
Cũng như anh không biết — Yêu một người thực sự, là chẳng thể nói rõ vì sao.
Giống như anh không nói nổi vì sao mình lại thích Trần Tử Nguyệt. Bởi vì anh thích tất cả mọi thứ ở cô ta.
Vậy nên sao mà nói rõ được chứ?
Nói được rõ ràng, thì còn gọi gì là yêu?
Nhưng tôi không muốn nói với anh những điều này.
Mệt rồi.