Em Biết Không, Mùa Đông Khắc Nghiệt Đã Qua

Chương 6: Hai đứa giống nhau, nên rất khó bên nhau lâu dài



Sáng hôm sau, tôi nói với Lục Châu Ngang rằng hôm nay tôi sẽ về nhà mẹ. Anh bảo muốn đi cùng tôi.

Nhưng đến giờ hẹn, anh lại chẳng xuất hiện. Tôi một mình lái xe về nhà họ Thương.

Mẹ tôi thấy tôi về một mình thì hơi bất ngờ:

“Châu Ngang sao không đến?”

Tôi không giỏi nói dối, nên chẳng trả lời. Mẹ cũng không gặng hỏi, chỉ chuyển sang chuyện khác.

Cha mẹ tôi là hôn nhân sắp đặt, nhưng tình cảm giữa họ lại luôn mặn nồng suốt bao năm qua. Mẹ được chiều chuộng đến tận bây giờ, từng cái chau mày, từng nụ cười đều toát lên vẻ hạnh phúc.

So với bà, tôi lại có chút tiều tụy. Bất chợt tôi nhớ lại năm xưa mẹ từng phản đối tôi ở bên Lục Châu Ngang, dù sau đó rất nhanh bà đã thuận theo tôi.

Khi đó tôi nghĩ là vì không còn môn đăng hộ đối, nhưng giờ đây tôi lại thấy mẹ mình không hề nông cạn như thế.

Vì vậy tôi hỏi:

“Mẹ ơi, sao ngày đó mẹ không muốn con ở bên Lục Châu Ngang?”

Mẹ nhìn tôi rất lâu, như nhìn thấu điều gì đó, giọng nói dịu dàng:

“Vì hai đứa quá giống nhau.”

“Giống nhau ở chỗ cố chấp, đến c.h.ế.t cũng không quay đầu.” Thật sao? Tôi nghĩ một lúc. Không có câu trả lời. Lúc ra về, mẹ nhẹ nhàng vuốt má tôi, ánh mắt mang theo nỗi xót xa:

“Thiều Thiều, bất kể quyết định điều gì, hãy làm theo trái tim con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đừng làm những chuyện khiến mình phải hối hận.” Nhưng, việc gì mới khiến tôi hối hận đây? Tôi vẫn không có đáp án.

Khi về đến nhà, Lục Châu Ngang vẫn chưa quay lại. Mở điện thoại ra, tin nhắn xin lỗi và giải thích của anh đầy kín màn hình.

Tôi không trả lời dòng nào.

Sau đó tôi lái xe đến dưới tòa nhà công ty anh.

Lễ tân nhận ra tôi, định ngăn cản bằng cách gọi điện.

Cô ấy nhìn tôi, như muốn nói điều gì, khi tôi sắp bước vào thang máy, cô bỗng thốt lên:

“Phu nhân, chị nên chú ý nhiều hơn đến tổng giám đốc.”

Tôi sững người. Còn chưa hiểu rõ hàm ý sau lời nói đó,

Trà Đá Dịch Quán

cửa thang máy đã đóng lại.

Nhưng rất nhanh, tôi đã hiểu.

Khi tôi đưa tay định đẩy cửa phòng làm việc của Lục Châu Ngang, thì bên trong vang lên một giọng khóc quen thuộc:

“Châu Ngang, em thật sự không biết phải làm sao.

Năm xưa em rời đi là bị ép buộc, ngần ấy năm qua, em chưa từng quên anh.

Em biết… anh cũng còn yêu em, đúng không?”

Tay tôi đột ngột khựng lại.