Là Trần Tử Nguyệt.
Cô ấy đứng trước mặt Lục Châu Ngang, váy hồng, tóc đen, da trắng, vành mắt đỏ hoe, khóc đến đáng thương, khiến người ta cũng xót xa theo.
Nhưng Lục Châu Ngang lại chẳng nhìn cô lấy một cái:
“Anh đã kết hôn rồi, em thế nào cũng không liên quan đến anh.”
Lạnh lùng. Cay nghiệt. Vô tình. Trần Tử Nguyệt như bị sự lạnh lẽo ấy làm tổn thương, mặt trắng bệch, cười mà như khóc:
“Em biết rồi… Em chỉ là thích anh thôi, em sẽ không phá hoại tình cảm giữa anh và Thương Thiều.”
“Cô ấy là thiên kim tiểu thư, còn em bây giờ chẳng có gì cả, làm sao xứng với anh? Nhưng ngoài anh ra… em còn biết tìm ai đây? Nếu về nhà, em chắc chắn sẽ bị ép gả cho lão già đó, chi bằng ch.ết đi cho rồi…”
Cô ôm ngực, khóc đến thê lương, tựa như giây tiếp theo sẽ ngất đi.
Lục Châu Ngang chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện. Không nói một lời.
Nếu không phải vì thấy ngón tay anh đang khẽ run, hoặc vì vết nhăn trên tờ giấy do bị anh siết chặt, tôi có lẽ đã tin rằng anh thật sự không hề rung động.
Nhưng tôi quá quen với anh rồi. Nên tôi biết, khoảnh khắc này… anh đang do dự.
Đang đưa ra lựa chọn giữa hôn nhân và Trần Tử Nguyệt.
Nhưng, đáp án thì quá rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh bước tới bên Trần Tử Nguyệt, trong ánh mắt đầy mong đợi của cô ấy, anh ôm cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp:
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ. Có anh ở đây, sẽ không ai ép được em.”
Nước mắt Trần Tử Nguyệt lấp lánh, khóc trong vui mừng.
Căn phòng làm việc chủ đạo màu xám sẫm, vì hai người họ ôm nhau mà như nhuốm thêm vài phần ám muội.
Tôi đứng ngoài cửa, nhìn hai người họ ôm nhau, hôn nhau, nói với nhau những nỗi nhớ suốt bao năm. Không làm phiền, không lên tiếng.
Cho đến khi họ tay trong tay bước ra khỏi văn phòng. Và cùng lúc trông thấy tôi.
Trà Đá Dịch Quán
Sắc mặt Lục Châu Ngang lập tức thay đổi, há miệng, chỉ thốt được mấy chữ:
“Thiều Thiều, em đến… bao lâu rồi?”
Tôi nhìn anh, khẽ cười: “Lâu lắm rồi.” Lâu đến mức tôi nhìn người đàn ông mình yêu rất, rất nhiều năm, bỗng thấy như đang nhìn một người xa lạ.
Lâu đến mức trái tim từng rung động không biết bao nhiêu lần vì anh, giờ chẳng thể tìm thấy chút yêu thương nào nữa.
Dù chỉ là một chút. “Thiều Thiều, anh—”
“Về nhà đi.” Tôi ngắt lời giải thích của anh, mỉm cười nhắc lại:
“Lục Châu Ngang, về nhà thôi.” Tôi nghĩ, đã đến lúc mình phải đưa ra lựa chọn.