Bởi vì tay và chân của Thiên An bị thương nên cô không thể đi được, bác sĩ bảo cô phải ở trên giường tịnh dưỡng vài hôm.
Mà Minh Vương dạo này hình như rất rảnh, bởi vì ngày nào anh cũng đến bệnh viện chăm sóc cô, cho dù Đình Phong có nói thế nào anh cũng cương quyết đến.
Đến giờ ăn trưa Minh Vương đang dọn ra để Thiên An ăn, thậm chí anh còn định đút cho cô ăn nữa nhưng cô đã từ chối.
Sau khi anh dọn thức ăn ra bàn xong hết rồi, Minh Vương đến giường bế cô lên đi đến bàn ngồi ăn cho thoải mái, cô thật sự cảm thấy rất ngại khi anh đặt cô xuống ghế ngồi rồi, Thiên An nói:
-Thật ra anh không cần phải làm như vậy đâu, chỉ cần kéo bàn ăn ở giường bệnh ra là em có thể ngồi ở đó ăn được rồi, không cần anh phải bế em xuống đây đâu.
Minh Vương mỉm cười nói:
-Không có gì đâu anh muốn em ngồi ăn ở đây cho thoải mái thôi, ngồi trên đó ăn không có rộng rãi.
-Dạ em cảm ơn anh.
Anh vươn tay lên vuốt tóc cô nói:
-Em không cần khách sáo như vậy.
Thiên An nghe anh nói thì mỉm cười gật đầu với anh rồi thôi, thế nhưng cô ngồi ăn anh lại ngồi bên cạnh cảm giác nó lạ lạ sao á, cô hỏi:
-Mấy hôm nay anh không bận à? Sao lại ở đây với em suốt vậy?
-Không, anh đã học xong khóa huấn luyện rồi vài hôm nữa anh đi làm rồi.
-À, ra là anh tốt nghiệp sớm vậy anh không cần chuẩn bị gì trước khi đi làm sao?
Minh Vương tay chóng cầm anh nghiên đầu nhìn cô hỏi:
-Sao anh cảm thấy hình như em không thích anh ở đây thì phải?
Thiên An mỉm cười lắc đầu nói:
-Không có, chỉ là dạo này anh cứ ở đây suốt nên em không quen, không phải trước đây anh không thích em suất hiện trước mặt anh à?
-Ai nói như vậy? Anh không hề ghét điều đó.
Thiên An mỉm cười chua chát nói:
-Vậy anh cũng không cần phải ở bên cạnh em nhiều như thế này, bạn gái của anh sẽ không thích đâu.
-Anh và...
Cô đưa tay lên đặt ngón tay ở miệng anh chặn lại lời nói của Minh Vương, cô nói tiếp:
-Anh không cần phải nói thêm bất cứ đều gì hết, em đã hiểu tất cả rồi em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, ngày mai anh đừng đến đây với em nữa.
Minh Vương nắm lấy tay cô anh hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô nói:
-Thiên An mọi chuyện không phải như vậy đâu, chuyện về nhóm người đó thật sự không phải anh làm.
Thiên An rút tay lại nói:
-Em không biết là ai và hiện tại em cũng không cần biết đều đó nữa, em xin lỗi em cần nghỉ ngơi.
Nói xong Thiên An định đứng lên để đi từ từ về giường bệnh, Minh Vương cảm thấy cô không vui như vậy anh cũng không nói thêm gì, đợi anh tìm được hung thủ sẽ chứng minh sự trong sạch của anh.
Minh Vương cúi xuống bế Thiên An lên anh sợ cô sẽ đau, đặt cô xuống giường bệnh anh vuốt tóc cô nói:
-Được rồi em nghỉ ngơi một chút đi.
-Em cảm ơn anh.
Nói xong cô nhắm mắt lại ngủ cô không muốn quá ảo tưởng vào sự chăm sóc của anh, Minh Vương tốt với cô có lẽ vì anh thấy có lỗi khi anh là nguyên nhân khiến cô nhập viện.
Nhưng hôm đó bọn côn đồ đó cũng nhắc nhở cô một đều, người không thuộc về mình có theo đuổi cũng không có kết quả, huống chi anh đã có người yêu rồi cô không nên cố chấp nữa và nên giữ lại chút tự trọng cho chính mình.
Bên này Minh Vương cảm thấy không vui, vì sao đối với Henry cô ấy có thể thoải mái nói chuyện, thoải mái đi chơi cùng và chia sẻ mọi thứ.
Còn anh thì lại không hơn nữa trong từng lời nói của cô đều có sự khách sáo rõ ràng, anh làm gì cho cô thì Thiên An cũng "cảm ơn" từ lúc nào mà cô ấy trở nên xa lạ như vậy?
...****************...
Mấy ngày sau Minh Vương vẫn đến bệnh viện nhưng không ở lại lâu nữa, bởi vì Thiên An đã lên tiếng như vậy anh cũng không muốn cô khó chịu.
Hôm nay Thiên An được bác sĩ cho suất viện, nhưng Minh Vương buổi sáng phải đến sở cảnh sát nhận việc nên không đến đón cô được.
Đình Phong là người đến đón cô khi hai người trên đường về, Thiên An nói anh trai mình đưa cô đến tập đoàn của Dương gia, cô muốn gặp ba Dương.
Ban đầu nhân viên ở Dương gia không cho cô vào vì không biết Thiên An là ai, nhưng may mắn trong lúc đang đợi thì ba Dương ở trên lầu đi xuống, vừa gặp cô ông hỏi:
-Con gái hôm nay con đã khỏe lại chưa?
-Dạ con cảm ơn bác trai con đã khỏe rồi ạ.
-Ừm, con đến tìm bác hay là tìm Minh Vương.
Thiên An lễ phép nói:
-Dạ thật ra hôm nay con đến để gặp bác ạ.
Nghe cô nói như vậy ba Dương dẫn Thiên An lên phòng làm việc của ông để nói chuyện, ngồi đối diện với ba Dương cô nói:
-Thật ra hôm nay con đến đây là muốn thưa với bác trai chuyện quan trọng.
Ba Dương mỉm cười nói:
-Con gái cứ nói có chuyện gì bác đây sẽ giải quyết giúp con.
Thiên An nắm chặt hai tay cô nhìn thẳng ba Dương nói:
-Thật ra hôm nay con đến là muốn xin bác trai hủy bỏ hôn ước của con và anh Minh Vương ạ.
Ba Dương nhíu mày ông hỏi:
-Giữa con và Minh Vương có chuyện gì à? Hay thằng bé lại làm gì khiến con buồn để bác hỏi tội nó giúp con.
Cô lắc đầu nói với ba Dương:
-Dạ không có, anh ấy rất tốt và không làm gì khiến con buồn cả, chỉ là con cảm thấy hai đứa con quá khác biệt, giữa chúng con không có gì để kết nối với nhau được cả, vì thế con đến để nói chuyện với bác trai trước và ba mẹ con sẽ hẹn gặp để nói với bác sau.
Ba Dương cảm thấy cô bé này rất ngoan và lễ phép, ông rất muốn cô làm con dâu của mình nhưng không biết cái thằng con trai của ông đã làm gì nữa rồi, ba Dương nói:
-Được rồi, chuyện này để bác nói chuyện lại với Minh Vương và hẹn gặp ba mẹ con rồi chúng ta bàn lại sau nhé!
-Dạ con cảm ơn bác trai vậy con xin phép ra về ạ.
Ba Dương gật đầu và hiện ông cũng có việc muốn ra ngoài sẽ đưa cô về, nhưng Thiên An đi với anh trai đến vì thế cô lên xe rời đi.
Ba Dương cũng tiếp tục công việc của mình còn chuyện này để tối ông về nc với Minh Vương.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***