Em Đã Là Cô Dâu Của Người Khác

Chương 1: 1



Vì cứu Thẩm Nghiễn Từ, tôi đã bị què một chân, anh ta hứa sẽ lấy tôi.

 

Trong một buổi tụ họp, có người bạn trêu đùa:

 

“Thẩm Nghiễn Từ, cậu thật sự cam lòng cưới một con què về nhà à?”

 

“Tôi nói chứ, Lâm Vãn Đường cũng mặt dày thật, dựa vào ân tình mà ép người ta báo đáp.”

 

“Với cái thân hình mập mạp đó của cô ta, mấy người có cảm thấy mỗi lần đi đường mặt đất cũng rung lên không—”

 

Vừa dứt lời, cả đám phá lên cười.

 

Chỉ có Thẩm Nghiễn Từ là bực bội rít thuốc.

 

“Các người thì biết cái gì?”

 

“Coi như cưới một người giúp việc, không tốn tiền mà còn có thể phụng dưỡng cha mẹ, cớ gì mà không làm?”

 

Khi ấy, tôi đứng ngoài phòng riêng, như rơi vào hầm băng.

 

1

 

Tay tôi đặt trên tay nắm cửa rất lâu, cuối cùng buông xuống.

 

Tôi đã không chọn bước vào.

 

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

 

Rõ ràng sáng nay chúng tôi còn cùng nhau chọn váy cưới và địa điểm tổ chức hôn lễ.

 

Tôi đã chọn chủ đề đám cưới màu hồng.

 

Anh ấy cũng không phản đối.

 

Thậm chí còn âu yếm véo má tôi.

 

“Đến lúc đó, Đường Đường của anh nhất định sẽ là công chúa nhỏ ngọt ngào nhất cả buổi tiệc.”

 

“Làm sao bây giờ? Anh không thể chờ để cưới em nữa rồi.”

 

Khi nói những lời đó, đôi mắt anh ấy sáng lấp lánh.

 

Không hề giống đang giả vờ.

 

Tôi đỏ mặt, ôm chầm lấy anh ấy.

 

Anh cũng vòng tay ôm lại tôi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận được Thẩm Nghiễn Từ thích tôi.

 

Thế nhưng, hiện tại, ngay lúc này.

 

Lời anh nói như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu.

 

Lạnh từ đầu đến chân.

 

Người giúp việc...

 

Thì ra từ trước đến nay anh ấy luôn nghĩ như vậy.

 

2

 

Tôi đứng ngoài cửa hành hạ bản thân.

 

Muốn nghe xem họ còn có thể nói ra những lời khó nghe nào nữa.

 

Bên trong có một người cười một cách tục tĩu.

 

“Nghiễn Từ, con què đó khi lên giường thế nào?”

 

“Tôi thấy cô ta chắc cũng phải 130 cân chứ ít gì, nằm xuống ấy à... xì xì, giống như...?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phía sau anh ta không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu.

 

Ánh mắt nhìn Thẩm Nghiễn Từ thậm chí còn mang theo chút thương hại.

 

Nỗi nhục nhã phút chốc bị phóng đại vô hạn.

 

Tôi cúi đầu nhìn cơ thể mình không được coi là cân đối.

 

Một mét sáu lăm, một trăm ba mươi cân trong mắt họ đã là béo lắm rồi sao?

 

Trong phòng riêng vang lên những tràng cười chói tai, như hàng trăm mũi kim đ.â.m vào người tôi.

 

Có một người bất mãn lên tiếng:

 

“Mấy người nói cái gì vậy, dù sao Lâm Vãn Đường cũng là vị hôn thê của Nghiễn Từ, hơn nữa cô ấy rất giỏi, năm ngoái còn giúp Tập đoàn Thẩm thị ký được mấy dự án lớn, nên không cần thiết phải bôi nhọ người ta như vậy chứ, anh nói có đúng không, Nghiễn Từ?”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Mọi người không vui liếc anh ta một cái, rồi khẽ cười khẩy.

 

Sau đó quay sang nhìn Thẩm Nghiễn Từ.

 

Muốn nghe câu trả lời từ miệng anh.

 

Thẩm Nghiễn Từ liếc hắn ta một cái: “Sao? Cậu thấy đau lòng rồi à?”

 

Sau đó nhấp một ngụm rượu.

 

Tiện tay ôm lấy cô gái bên cạnh.

 

Không cho từ chối mà hôn sâu cô ta.

 

Ban đầu cô gái còn chưa kịp phản ứng.

 

Một giây sau liền ngoan ngoãn ôm cổ anh ấy đáp lại.

 

Hai người quấn lấy nhau say đắm.

 

Thậm chí có thể thấy rượu trong suốt chảy xuống từ khóe môi cô gái.

 

Nụ hôn dài kết thúc.

 

Cô gái mềm nhũn ngã vào lòng anh.

 

Thẩm Nghiễn Từ thoả mãn dựa người ra sau.

 

Giọng anh trầm xuống:

 

“Lâm Vãn Đường à? Nhìn thấy cô ta là tôi buồn nôn.”

 

“Mấy người không biết đâu, trên người cô ta lúc nào cũng có mùi mồ hôi, mỗi lần nói chuyện với cô ta tôi đều phải nín thở.”

 

“Ngủ với cô ta á? Đùa gì vậy, tôi đâu phải đồ tể trong lò mổ.”

 

Qua khe cửa, tôi dường như có thể nhìn thấy động tác bịt mũi của mọi người.

 

Mặt tôi như bị tát mạnh một cái giữa không trung.

 

Cô gái bên cạnh Thẩm Nghiễn Từ che miệng cười khúc khích, vừa đáng yêu vừa quyến rũ:

 

“Giám đốc Thẩm, vậy anh còn định kết hôn với con què đó làm gì,”

 

“Em còn thấy uất ức thay cho anh nữa là.”

 

Ánh mắt Thẩm Nghiễn Từ dịu lại, nhẹ nhàng chọc vào mũi cô ta.

 

“Ngốc à, Lâm Vãn Đường từng cứu tôi, hơn nữa... cô ta còn có ích cho công ty.”

 

Vì góc nhìn bị khuất, mãi đến lúc này tôi mới nhìn rõ.

 

Cô gái đó lại chính là—Tô Vãn Nguyệt.

 

Thư ký mới được Thẩm Nghiễn Từ tuyển vào ba tháng trước.