3
Tôi hoảng loạn chạy ra khỏi câu lạc bộ.
Ánh nắng bên ngoài chói mắt khiến tôi đau cả mắt.
Nước mắt cứ thế rơi xuống ào ào.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vẻ dịu dàng và cưng chiều vừa rồi của Thẩm Nghiễn Từ.
Tôi chưa bao giờ thấy.
Trong ấn tượng, anh ấy đối với tôi luôn là lễ phép xen lẫn xa cách.
Đã đính hôn một năm, anh ấy chưa từng nắm tay tôi khi ra ngoài.
Anh ấy quy định, bên ngoài chúng tôi là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Về đến nhà mới là cặp đôi đã đính hôn.
Bây giờ anh ấy lại hôn Tô Vãn Nguyệt trước mặt bao người.
Dường như đã quên mất mình đã có vị hôn thê.
Hoặc có thể, anh ấy vốn dĩ chẳng hề bận tâm.
Tô Vãn Nguyệt dường như ngay từ lúc xuất hiện đã rất đặc biệt.
Cô ta trẻ trung, hoạt bát, làm việc không theo lẽ thường, lại còn xinh đẹp đến mức kinh người.
Tôi vẫn còn nhớ hôm tuyển dụng.
Cô ta đến muộn hẳn nửa tiếng.
Dù lý lịch của cô ta hoàn hảo, tốt nghiệp danh tiếng, còn từng du học nước ngoài.
Nhưng Thẩm Nghiễn Từ rất ghét người không đúng giờ.
Tôi đã trực tiếp loại cô ta.
Tô Vãn Nguyệt nghe xong liền tức giận đập bàn.
“Tại sao chứ? Chỉ vì cái đồng hồ báo thức không reo mà không nhận tôi à?”
“Tôi biết rồi ~ các người chắc chắn đã chọn người trước rồi. Hừ, công ty các người như vậy, bản cô nương còn chẳng thèm làm!”
Cô ta còn giơ móng tay dài chĩa thẳng vào tôi.
“Nhớ kỹ, là tôi không thèm đến làm cho công ty các người đấy.”
Nói xong cô ta liền xách túi chuẩn bị rời đi.
Nhưng lại bị Thẩm Nghiễn Từ đi ngang qua chặn lại.
“Chính là cô!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, đương nhiên bao gồm cả tôi.
Bởi vì Thẩm Nghiễn Từ chưa từng phá lệ trong công việc.
Hơn nữa thái độ của cô ta vừa rồi cực kỳ ngạo mạn, còn chưa đi làm mà đã như vậy.
Nếu vào rồi thì sao còn kiểm soát nổi?
Có lẽ nhìn ra sự nghi ngờ của mọi người.
Thẩm Nghiễn Từ hiếm khi giải thích: “Cô ấy còn trẻ, chưa có khái niệm thời gian rõ ràng, có thể thông cảm, chúng ta phải cho người mới cơ hội.”
“Hơn nữa...” Anh liếc nhìn tôi rồi tiếp tục: “Công ty cũng cần những luồng m.á.u mới.”
Nói xong câu đó, anh quay người rời đi.
Tô Vãn Nguyệt đắc ý theo sát phía sau, còn lè lưỡi trêu tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng tôi lại chú ý thấy trong mắt Thẩm Nghiễn Từ khi nhìn cô ta có một tia dò xét.
Nhưng lúc đó tôi không để tâm.
Dù sao chúng tôi cũng đã đính hôn rồi.
Điều tôi không ngờ là.
Từ đó về sau, mọi ngoại lệ của Thẩm Nghiễn Từ đều dành cho cô ta.
Trước kia bữa ăn của anh đều do tôi mang từ nhà đến.
Anh nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.
Nhưng anh lại cùng Tô Vãn Nguyệt ăn cơm đặt.
“Đừng nói chứ, đồ ăn ngoài cũng ngon ghê, bảo sao tụi trẻ bây giờ mê thế.”
Văn phòng của anh trước giờ luôn là tông đen xám trầm lặng.
Tôi từng mấy lần muốn thêm chút cây xanh cho anh.
Nhưng đều bị từ chối.
“Một chậu hoa trong văn phòng cũng phải lo, em không thể cho anh chút không gian à?”
Vậy mà một ngày, trên bàn làm việc của anh lại có thêm một chậu sen đá.
Giải thích của anh là: “Vãn Nguyệt tặng đấy, cô ấy bảo văn phòng anh thiếu sức sống.”
Khi nói câu này, ánh mắt anh đầy sự chiều chuộng và bao dung.
Tất cả những điều đó, cộng với nụ hôn cuồng nhiệt của họ ngày hôm nay.
Dù có ngốc đến mấy cũng hiểu được.
Anh ta đã thích Tô Vãn Nguyệt rồi.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân chẳng lấy gì làm danh dự của chúng tôi.
Tôi quyết định, thành toàn cho họ.
4
Nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định quay lại công ty trước.
Muốn rời đi không phải chuyện dễ.
Không chỉ phải bàn giao công việc tiếp theo.
Điều quan trọng hơn là phải nộp đơn từ chức cho Chủ tịch Thẩm.
Cũng chính là cha của Thẩm Nghiễn Từ.
Dù sao ban đầu chính ông ấy là người tuyển tôi từ trường về.
Cũng là người định đoạt chuyện hôn sự giữa tôi và Thẩm Nghiễn Từ.
Vừa quay lại công ty, Tiểu Lưu ở văn phòng thư ký hớt hải chạy tới.
“Phó giám đốc Lâm, bên Chu thị gọi điện nói mãi chưa nhận được hợp đồng, nói sẽ chấm dứt hợp tác.”
Dự án với Chu thị là thứ chúng tôi đàm phán suốt từ năm ngoái.
Suốt một năm qua.
Tôi chịu đủ mọi uất ức, uống rượu đến xuất huyết dạ dày mới giành được.
Tìm mãi, cuối cùng tôi phát hiện bản hợp đồng ở trên bàn Tô Vãn Nguyệt.
Hợp đồng này vốn là do tôi phải mang đi.