Có lẽ có chuyện quan trọng gì đó, nên buộc phải ăn mặc như vậy.
Tôi đi tới, hỏi: “Nhanh vậy?”
Phương Tử Dư khẽ gật đầu, giọng rất nhẹ: “Vì muốn gặp em.”
Tôi không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”
Phương Tử Dụ lại mở cửa xe cho tôi.
“Lên xe đi.”
——
Hai ngày sau, qua sự giới thiệu của Phương Tử Dư, tôi đã gặp Jack.
Anh ấy là chuyên gia rất nổi tiếng ở nước M.
Thường thì không thể đặt lịch gặp được.
Không biết Phương Tử Dư đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Jack nói chân tôi có khả năng chữa khỏi.
Nhưng phần lớn vẫn phải dựa vào việc tôi kiên trì làm phục hồi chức năng.
Cứ như thế, dưới sự giúp đỡ của Phương Tử Dư.
Tôi thuê nhà ở nước M.
Hơn nữa chúng tôi còn sống chung.
Anh ấy nói phải lo công việc ở nước M, chưa có chỗ ở.
Hỏi tôi có thể cho anh ấy ở nhờ không.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều.
Anh ấy giúp tôi nhiều như vậy, cho ở cùng nhà cũng chẳng sao.
Thế là tôi và Phương Tử Dư bắt đầu sống cùng nhau.
Rất kỳ lạ.
Tôi đính hôn với Thẩm Nghiễn Từ một năm trời, mà chưa từng sống chung.
Giờ đã hủy hôn.
Ngược lại lại ở cùng mái nhà với bạn anh ta.
15
Tháng thứ năm ở nước M, chân tôi đã hồi phục phần lớn.
Trong thời gian đó, tôi không hề nghĩ đến Thẩm Nghiễn Từ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi cứ tưởng rời xa anh ta sẽ rất đau khổ.
Nhưng kỳ lạ thay, khi ra nước ngoài.
Cuộc sống của tôi lại trở nên trọn vẹn hơn.
Giờ đây trong đầu tôi thường xuất hiện hình ảnh của Phương Tử Dư.
Tôi cũng đôi khi nghe Phương Tử Dư nhắc đến Thẩm Nghiễn Từ.
Anh nói sau khi tôi rời đi, Thẩm Nghiễn Từ đã cãi nhau một trận lớn với bố.
Không thèm quan tâm đến công ty nữa.
Các cổ đông của Thẩm thị đều phàn nàn, ông Thẩm đành phải tự mình ra mặt.
Còn Thẩm Nghiễn Từ thì ngày nào cũng đi bar hoặc trốn trong phòng uống rượu giải sầu.
“Chắc là anh ta hối hận rồi, hôm đó còn hỏi anh có thể giúp anh ta giành lại em không.”
Phương Tử Dư nói câu này đầy bực tức, như đang nghiến răng ken két.
Tôi bất chợt cười, trêu ghẹo: “Vậy anh trả lời sao?”
Phương Tử Dụ nhướng mày, chậm rãi đáp: “Anh bảo đừng phí công vô ích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đột nhiên đèn trong phòng khách tắt phụt, một đôi tay lớn kéo tôi vào lòng.
“Anh chỉ muốn biết, em nghĩ thế nào?”
16
Đúng vậy, tôi và Phương Tử Dư đã ở bên nhau.
Thật ra ban đầu tôi không ngờ sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới.
Nhưng Phương Tử Dư như thể đã có chuẩn bị từ trước.
Anh ấy tỉ mỉ sắp xếp thời gian phục hồi chức năng cho tôi.
Còn chuẩn bị túi chườm ấm và nước đường đỏ mỗi khi tôi đến kỳ.
Chỉ vì một câu nói muốn ăn mì tương đen của tôi.
Anh ấy cũng dậy giữa đêm để mua nguyên liệu.
Cứ như vậy, anh ấy từ từ len lỏi vào cuộc sống của tôi.
Khiến tôi cảm thấy sống ở đất khách cũng không khó chịu như tưởng tượng.
Ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm mà suốt 25 năm qua tôi chưa từng có.
Ngày anh ấy tỏ tình là một ngày rất bình thường.
Bình thường đến mức tôi không hề có chút chuẩn bị nào.
Hôm đó Jack nói với tôi, chân tôi đã gần như hồi phục.
Chỉ cần chú ý một chút trong sinh hoạt hàng ngày.
Đi lại cũng không khác người bình thường là bao.
Sau khi nghe tin đó, người đầu tiên tôi muốn chia sẻ chính là Phương Tử Dư.
Gọi điện cho anh ấy, không bắt máy.
Tôi vội vàng chạy về nhà.
Vừa bước vào cửa, đập vào mặt là một bó hoa hồng lớn.
Và Phương Tử Dư đang đứng đó, đỏ bừng cả mặt.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được hoa.
Trong lòng như pháo hoa đang bùng nổ.
Vui đến mức muốn bay lên.
Chưa đợi anh ấy mở miệng, tôi đã ôm chặt lấy anh.
“Phương Tử Dư, Jack nói chân em đã khỏi rồi, em đồng ý, em đồng ý!”
17
Ở bên Phương Tử Dụ rồi, tôi muốn giảm cân.
Nhưng anh ấy không cho.
Anh nói tôi thế này là đẹp nhất rồi.
Ban đầu tôi tưởng đó là lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Dù gì đàn ông mà.
Cái gì đen cũng có thể nói thành trắng.
Cho đến khi——
Chúng tôi chính thức ngủ chung một phòng.
Mỗi lần sau khi thân mật, anh ấy đều xoa bụng tôi.
Anh nói mềm mềm, mịn mịn, sờ rất thích.
“Cho nên, bảo bối đừng giảm cân nhé?”
Mặt tôi đỏ bừng.