Em Đã Là Cô Dâu Của Người Khác

Chương 7



“Vậy anh nghĩ sao? Em thấy chị Vãn Đường giống như đã quyết tâm rồi đó.”

 

“Vài hôm trước em còn thấy chị ấy trước cổng công ty, có vẻ thân mật với một người đàn ông, chẳng lẽ là người chị ấy thích?”

 

Nói xong cô ta còn đắc ý liếc tôi.

 

Như thể đang nói: “Lâm Vãn Đường, hôn sự này là chắc chắn tan rồi.”

 

Cô ta đâu biết, người không muốn hủy hôn chính là Thẩm Nghiễn Từ.

 

Không phải tôi.

 

Quả nhiên Thẩm Nghiễn Từ nghe xong, cau mày.

 

“Những gì Vãn Nguyệt nói là thật à?”

 

Tô Vãn Nguyệt không ngờ phản ứng của Thẩm Nghiễn Từ lại như vậy.

 

Vội vàng nói: “Giám đốc Thẩm, em sao dám lừa anh chứ? Cô ta và người đàn ông kia rất thân mật, còn nắm tay nhau…”

 

Thẩm Nghiễn Từ vừa rồi còn bình tĩnh, giờ lập tức nắm lấy tay tôi.

 

“Là ai, dám nắm tay cô?”

 

Tôi hất tay anh ta ra.

 

Trong lòng mệt mỏi cùng cực.

 

Trò giả vờ quan tâm rồi để Tô Vãn Nguyệt ghen tuông tôi chán lắm rồi.

 

“Không ai cả. Thẩm Nghiễn Từ, anh không chịu hủy hôn, chẳng lẽ là vì anh yêu tôi rồi sao?”

 

Tô Vãn Nguyệt chỉ vào tôi, giọng chua ngoa:

 

“Lâm Vãn Đường, cô cũng mặt dày thật đấy, không nhìn lại mình là loại gì mà dám nói ra lời trơ trẽn như thế, cả công ty đều biết, cô dựa vào ân tình để ép giám đốc Thẩm cưới cô, giám đốc Thẩm lấy cô là vì lòng tốt, chẳng lẽ ở bên anh ấy lâu rồi cô lại quên mình vốn là con vịt xấu xí à? Thật nực cười…”

 

“Giám đốc Thẩm, em nói có đúng không?”

 

Thẩm Nghiễn Từ đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt âm trầm.

 

Không ai nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì.

 

“Vãn Nguyệt nói đúng, Lâm Vãn Đường, chỉ có tôi mới chịu lấy cô, một con què như cô thì đừng đi hại người khác nữa.”

 

Trái tim tôi bị bóp nghẹt.

 

Nghĩ đến tin nhắn Phương Tử Dư gửi.

 

Tôi lập tức lấy điện thoại ra trả lời.

 

【Được, đến đón tôi đi.】

 

【Được.】

 

12

 

Thẩm Nghiễn Từ chờ rất lâu, nhưng không nhận được lời cầu xin mà anh muốn nghe.

 

Gương mặt anh không kìm được mà trầm xuống.

 

Nhìn sang Lâm Vãn Đường, cô ấy đang cúi đầu nhắn tin cho ai đó.

 

Thậm chí còn mỉm cười.

 

Cười một cách đáng yêu…

 

Thật ra anh luôn không muốn thừa nhận, tuy Lâm Vãn Đường không phải đại mỹ nhân.

 

Nhưng lại đúng chuẩn gu thẩm mỹ của anh.

 

Khuôn mặt tròn trịa, mềm mại, rất dễ nựng.

 

Anh rất thích, nhưng mỗi lần bạn bè hỏi tới.

 

Anh đều kể xấu Lâm Vãn Đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không thể để họ cười nhạo mình là thằng hèn chứ.

 

Nghe lời gia đình cưới một người chẳng ra gì.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Mỗi lần nói xong, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của họ.

 

Anh lại cảm thấy thoải mái vô cùng.

 

Thấy chưa, sẽ chẳng ai thích Lâm Vãn Đường cả.

 

Chỉ có anh mới cần cô ấy thôi.

 

Cô ấy nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng.

 

13

 

Thẩm Nghiễn Từ đột nhiên đẩy mạnh Tô Vãn Nguyệt ra.

 

“A——” Tô Vãn Nguyệt không ngờ bị đẩy bất ngờ như thế.

 

Ngã nhào xuống đất.

 

Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Nghiễn Từ.

 

Nhưng phát hiện anh ta căn bản không nhìn cô ta.

 

Thẩm Nghiễn Từ sải bước đến trước mặt tôi, giật lấy điện thoại trong tay tôi.

 

“Nhắn cho ai vậy? Số lạ này là ai?”

 

Anh ta mở màn hình điện thoại, ánh mắt đầy hoảng loạn.

 

Tôi muốn giành lại: “Trả cho tôi.”

 

“Không trả, trừ khi em nói rõ người trong máy là ai.”

 

Tôi lập tức thấy khó hiểu.

 

Trước đây điện thoại tôi có để ở trước mặt, Thẩm Nghiễn Từ cũng chẳng buồn hỏi.

 

Thậm chí còn xịt cồn sát khuẩn lên.

 

Giờ thế này là sao nữa.

 

Tôi thử vài lần, không giành lại được.

 

Tôi bỏ cuộc, dù sao trong đó cũng chẳng có gì cả.

 

Anh muốn lấy thì lấy, tôi không cần nữa.

 

Tôi xoay người định rời khỏi văn phòng.

 

Thì bị Thẩm Nghiễn Từ lạnh lùng gọi lại: “Lâm Vãn Đường, hôm nay nếu em bước ra khỏi cửa này, cả đời đừng mơ quay lại, đến lúc đó dù em có cầu xin tôi cũng vô ích.”

 

Tôi không quay đầu lại.

 

Thật ra tôi không ngu, biết rõ anh đang giữ tôi lại.

 

Nhưng đến giữ người mà cũng cao ngạo như vậy.

 

Tôi nghe chính mình nói từng chữ rõ ràng: “Tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại!”

 

14

 

Xuống lầu, tôi phát hiện Phương Tử Dư đã tới rồi.

 

Hôm nay anh ấy mặc vest đặt may rất trang trọng.

 

Đẹp thì có đẹp thật.

 

Nhưng lại có chút… không hợp với anh ấy.

 

Anh ấy trông như vệ sĩ nghiêm túc đứng sau tổng tài vậy.

 

Rất gò bó.