Lục Hạ Vân đứng trước gương, ngắm mình trong bộ trang phục đơn giản nhưng vẫn đầy toả sáng. Hôm nay, cô không phải tham gia buổi họp báo hay buổi tiệc sang trọng, mà chỉ ở nhà, chuẩn bị cho một ngày yên bình bên Hạ Tiểu Miểu. Nhưng khi nghĩ đến việc Tiểu Miểu sắp phải đi quay phim, một cảm giác bồn chồn không thể giải thích nổi lại len lỏi trong lòng.
"Chị, em đây rồi!" Giọng nói vui vẻ của Hạ Tiểu Miểu vang lên từ cửa, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lục Hạ Vân quay lại, mỉm cười với vợ. Hạ Tiểu Miểu vừa bước vào phòng khách, tay xách theo một túi đồ nhỏ, miệng vẫn tươi cười dù vội vã. Cái cười đó, đôi mắt lấp lánh đó, tất cả đều khiến trái tim Lục Hạ Vân mềm đi từng chút một.
"Em có nhớ hôm qua không?" Lục Hạ Vân hỏi, không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.
Hạ Tiểu Miểu chớp mắt, ngây ngô. "Hôm qua á? Em nhớ chứ, chị làm em vui lắm mà! Còn chị thì sao?"
Lục Hạ Vân chậm rãi bước lại gần, đặt tay lên vai cô, nụ cười của cô có chút chua xót. "Chị chỉ là không muốn xa em lâu thôi."
Kể từ khi Hạ Tiểu Miểu xuất hiện trong cuộc sống của cô, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Lục Hạ Vân là một người lạnh lùng, mạnh mẽ, luôn giữ một khoảng cách an toàn với mọi người. Nhưng khi gặp Hạ Tiểu Miểu, cô không thể lý giải được vì sao trái tim mình lại rung động mạnh mẽ đến vậy. Mỗi lần thấy Tiểu Miểu cười, cô lại cảm thấy mình như được tiếp thêm sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảm giác ấy khiến cô không muốn rời xa, không muốn có bất kỳ sự chia cắt nào. Và khi Hạ Tiểu Miểu phải rời đi, trái tim Lục Hạ Vân không chỉ đơn thuần là cảm giác mất mát, mà là một sự khắc khoải không thể dừng lại.
Lục Hạ Vân đứng nhìn Hạ Tiểu Miểu đang thu xếp đồ đạc, chuẩn bị ra sân bay. Một phần trong cô muốn chạy lại, ôm chặt lấy Tiểu Miểu, nói rằng đừng đi, đừng rời xa cô. Nhưng một phần khác trong cô lại hiểu rằng, dù có yêu thế nào, cô cũng không thể giữ Hạ Tiểu Miểu lại mãi bên mình.
"Có nhớ chị không?" Lục Hạ Vân hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự nồng nàn.
"Em sẽ nhớ chị rất nhiều." Hạ Tiểu Miểu quay lại nhìn cô, nụ cười sáng bừng. "Chị cũng nhớ em chứ?"
Lục Hạ Vân gật đầu, mắt nhìn chăm chăm vào người vợ yêu. "Mỗi lần em đi, chị lại thấy thiếu vắng cái gì đó." Cô mỉm cười, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Hạ Tiểu Miểu bước lại gần, ôm chặt lấy cô. "Chị đừng lo, em sẽ quay về nhanh thôi mà." Cô nói, giọng nũng nịu.
Lục Hạ Vân cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả trào dâng trong lòng. Dù có khó khăn, dù có phải chịu đựng cảm giác thiếu vắng, cô vẫn sẵn sàng để Hạ Tiểu Miểu đi theo con đường mà cô ấy đã chọn. Vì tình yêu này, cô sẽ không bao giờ buông tay.