Editor: Gấc.
Sáng thứ bảy, lúc Lâm Lạc vẫn còn ngủ trên giường, cô đã nghe thấy tiếng mưa to như trút nước ở bên ngoài.
Lúc cô dần tỉnh dậy, chuyện đầu tiên cô làm sau khi xuống giường chính là chạy tới ban công kéo rèm ra, mở to mắt nhìn ——
Bên ngoài mưa rất to, các tòa nhà phía xa bị bao phủ bởi một lớp sương mù, hình dáng đã mơ hồ. Gió thổi từ xa tới cuốn theo những hạt mưa đập vào cửa sổ, tạo ra những tiếng tanh tách không ngừng.
Lâm Lạc buồn bã kéo rèm lại, cô biết phải ra ngoài kiểu gì trong thời tiết quỷ quái này đây? Nếu biết sớm thì đã mời Giang Vân Cảnh đi ăn từ hôm qua rồi.
Cô ngồi trên ghế, tay phải chống cằm, ngẩn ngơ nhìn gương.
Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, nghĩ đến việc sắp được gặp Giang Vân Cảnh, nụ cười dần xuất hiện trên mặt cô.
Lâm Lạc vừa định đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, điện thoại reo lên.
Nhìn thấy người gọi đến, Lâm Lạc ngẩn người, vậy mà lại là Giang Vân Cảnh.
Hình như đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với cô?
Lâm Lạc bật cười, cắ n môi dưới, ấn nghe máy rồi trêu đối phương: “Bác sĩ Giang, gọi điện thoại cho em sớm như vậy là vì... Nhớ em à?”
Quả nhiên tiếng hít thở ở đầu bên kia dừng lại trong giây lát, sau đó giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: “Mưa to quá, lát nữa tôi đi đón cô.”
Nói xong, đối phương cúp máy ngay.
Tai cô vẫn còn đắm chìm trong giọng nói êm tai của đối phương mà không thể tự thoát ra được, một lát sau cô mới bỏ điện thoại xuống.
Lâm Lạc nhướng mày, trong ánh mắt có chút mừng thầm.
Cầm điện thoại nhảy nhót vài cái tại chỗ, Lâm Lạc vội vàng đi rửa mặt chải đầu, đây là lần đầu tiên đi ăn riêng với Giang Vân Cảnh, cô phải nhanh chóng trang điểm thật đẹp mới được.
Lâm Lạc đang tô son, tiếng chuông báo tin nhắn bỗng vang lên.
Tay cầm son của cô dừng lại, đổi tay khác bật sáng màn hình, tin nhắn từ Wechat ——
Giang Vân Cảnh: [Tôi ở cổng trường cô.]
Lâm Lạc nhanh chóng tô hết, nhìn trái nhìn phải trong gương, sau khi cảm thấy hài lòng, cô xách túi ra ngoài.
Cô ra khỏi ký túc xá, mở ô đi vào màn mưa.
Mưa nhỏ hơn lúc cô mới dậy, chẳng qua gió vẫn rất mạnh, Lâm Lạc cố gắng giữ chặt ô và đi phía trước.
Thấy xe của Giang Vân Cảnh ở cổng, Lâm Lạc mở cửa ghế sau ra theo thói quen, vừa nhấc một chân lên mới nhận ra không phải đang đi taxi.
Cô không chút do dự rụt chân lại, đóng cửa hàng ghế sau xe, ngồi vào ghế phụ.
Lâm Lạc lăn lộn như vậy, quần áo bị mưa xối ướt một nửa, mới vừa ngồi xuống đã cảm nhận được áp suất thấp của người bên cạnh.
Ồ, lẽ nào anh giận vì người cô dính đầy nước làm ướt xe anh?
Lâm Lạc đang suy nghĩ linh tinh, khóe mắt chú ý tới từng cử động của Giang Vân Cảnh.
Giang Vân Cảnh lấy một chiếc khăn lông sạch ra rồi đưa cho cô, dường như anh đang kiềm chế tính khí của mình, giọng điệu không quá lạnh lùng nữa: “Lau đi.”
Lâm Lạc cầm lấy khăn lông, đôi mắt ranh mãnh bừng sáng, cô mỉm cười nói: “Bác sĩ Giang, em hơi lạnh...”
Nói rồi, cô nhoài người về phía anh.
Nhưng không như dự đoán của cô, trước khi cô ghé sát lại gần, đối phương lườm cô và lạnh lùng nói: “Tự chỉnh điều hòa đi.”
Lâm Lạc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý, sau khi mở điều hòa, cô lau nước trên người.
Cô bật điều hòa ở mức cao nhất, trước khi bọn họ đến nhà hàng, quần áo của cô đã khô.
Lâm Lạc quay đầu nhìn Giang Vân Cảnh với vẻ thích thú, gương mặt trắng nõn của anh ửng đỏ, chóp mũi chảy mồ hôi, môi mỏng khô nên hơi trắng.
Tuy cảm thấy dáng vẻ của anh ngay lúc này trông rất hấp dẫn, nhưng Lâm Lạc vẫn chu đáo tắt điều hòa.
Cô lấy một tờ giấy ướt ra khỏi túi, đưa cho anh, cười rạng rỡ: “Bác sĩ Giang cảm thấy khô nóng vì trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ à?”
Giang Vân Cảnh hơi ngước mắt lên, nhìn Lâm Lạc qua kính chiếu hậu, môi đỏ răng trắng, cười giống như một con hồ ly trộm thịt, trong mắt tràn ngập ý xấu.
Anh lấy khăn giấy từ trong tay cô, ngón tay vô tình chạm vào làn da mềm mại ấm áp của cô, anh càng bức bối khó chịu hơn.
Giang Vân Cảnh cụp mắt nhìn hệ thống chỉ đường, còn khoảng ba phút nữa.
Anh lặng lẽ tăng tốc, lái về phía bãi đỗ xe ở gần đó.
Sau khi ra khỏi bãi đỗ xe, mưa đã tạnh, gió vẫn thổi dai dẳng, làm Lâm Lạc run bần bật.
Bên tay phải của cô là Giang Vân Cảnh, đúng lúc này bên trai có một người mẹ trẻ tuổi đang dắt con trai đi về phía trước. Cậu bé trắng trẻo mũm mĩm, lại còn mặc rất dày, đi đường tựa như một cục đá biết đi.
Lâm Lạc vẫn hơi lạnh, cô kéo cổ áo, hai bàn tay lạnh cóng chà xát vào nhau.
Cậu bé nhìn cô rồi tò mò hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, tại sao chị gái và anh trai bên cạnh không nắm tay nhau? Chị ấy mặc ít như vậy không lạnh à?”
Người mẹ trẻ tuổi xấu hổ nhìn thoáng qua Lâm Lạc và Giang Vân Cảnh, cô ấy duỗi tay xoa đầu cậu bé: “Khi nào con lớn con sẽ hiểu, ngoan nhé.”
Nói xong, cô ấy dắt cậu bé mũm mĩm, tăng tốc đi về phía trung tâm mua sắm.
Lâm Lạc nhìn bóng dáng của hai mẹ con đi đằng trước, trong lòng cảm thấy khá ấm áp.
Cô liếc nhìn Giang Vân Cảnh, phát hiện đối phương đang cởi áo vest, cô đảo mắt, bổ nhào lên người anh với tốc độ cực nhanh.
Lâm Lạc ôm cánh tay của Giang Vân Cảnh, hét lên: “Á, gió mạnh quá, em sắp bị thổi bay luôn rồi.”
Tay cởi cúc áo và bước chân của Giang Vân Cảnh dừng lại, anh nhíu mày, cụp mắt đánh giá người phụ nữ đang ôm tay mình y như con gấu koala.
Thấy ánh mắt vô tội đáng thương ngây thơ của đối phương, môi anh giật giật, chẳng nói được lời nào.
Lâm Lạc vừa định trêu Giang Vân Cảnh thì nghe thấy cậu bé ở phía trước hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, gió có thể thổi bay người ta thật hả? Mẹ nhớ giữ chặt con nha.”
Lần này mẹ của cậu bé không trả lời qua loa nữa mà nghiêm túc nói với cậu bé: “Đúng đó, gió thật sự có thể thổi bay người ta, cho nên sau này con phải nắm chặt tay mẹ, biết không?”
Cậu bé gật đầu, giọng nói to và kiên định: “Dạ.”
Lâm Lạc: “...”
Cô xấu hổ buông tay Giang Vân Cảnh ra.
Vào trung tâm mua sắm, đi thang máy lên tầng năm, hai người chọn một nhà hàng rồi đi vào.
Lâm Lạc chọn một chỗ vắng người, lần này cô rất cẩn thận, vất vả lắm mới tạo được bầu không khí mập mờ, không thể tùy tiện để người đi ngang qua phá hoại.
Đây là nhà hàng Hoài Dương, Lâm Lạc chọn nhà hàng này chủ yếu là vì cô cảm thấy hương vị của món Hoài Dương thanh đạm, chứng tỏ cô rất chú trọng đến sức khỏe, lấy được ấn tượng tốt của bác sĩ Giang.
Trông bác sĩ Giang có vẻ rất hài lòng, hôm nay khuôn mặt luôn lạnh lùng đã thân thiện dịu dàng hơn.
Trong lúc đợi đồ ăn được bưng lên, Lâm Lạc suy nghĩ nên nói gì để điều chỉnh bầu không khí.
Cô li3m đôi môi hơi khô, mắt chớp chớp không ngừng.
Không đợi cô nghĩ ra câu nào, mẹ cô đã gọi tới.
Lâm Lạc nhìn thoáng qua Giang Vân Cảnh: “Em ra ngoài nghe điện thoại nhé.”
Cô cầm điện thoại ra khỏi nhà hàng, ấn nghe: “Sao vậy mẹ?”
Mẹ Lâm Lạc lập tức tung ra một đống câu hỏi sắc bén: “Bây giờ con ở đâu? Chẳng phải được nghỉ Trung Thu à? Sao con vẫn chưa về?”
Lâm Lạc cười gượng vài tiếng: “Sáng mai con về, hôm nay con có việc.”
Mẹ Lâm không chịu bỏ qua: “Việc gì?”
Không đợi Lâm Lạc trả lời, mẹ Lâm nhớ tới điều gì đó: “Con và bác sĩ Giang yêu nhau rồi à?”
Lâm Lạc không ngờ mẹ cô vẫn nhớ rõ mình thích Giang Vân Cảnh, cô hạ thấp giọng: “... Chưa, nhưng bây giờ con đang đi ăn với anh ấy.”
Biết rõ tính cách của Lâm Lạc, mẹ Lâm khuyên bảo: “Dưa hái xanh không ngọt, con đừng làm hỏng quả dưa tốt.”
Lâm Lạc: “...”
Cô ôm trán, cười rất gượng gạo: “Mẹ, con có phải con gái ruột của mẹ không?”
Mẹ Lâm nói hùng hồn: “Không phải, nhặt trong thùng rác ở ngoài cổng khu dân cư đấy.”
Lâm Lạc: “Ngày mai con không về nữa.”
Mẹ Lâm: “Được thôi, vậy thì đừng hòng lấy sinh hoạt phí.”
Nghĩ đến tiền nhuận bút của mình, Lâm Lạc cũng không sợ đe dọa: “Chốt như thế nhé, con cúp đây, mẹ và bố đón Trung Thu vui vẻ nha. Chúc bố mẹ sống thế giới hai người hạnh phúc.
Cô cúp máy, cầm điện thoại đi vào trong.
Lâm Lạc quay về chỗ, đồ ăn mà bọn họ gọi đã được bưng lên, cô nhìn Giang Vân Cảnh đang ngẩn người: “Sao anh không ăn? Cố ý chờ em ăn cùng hả?”
Giang Vân Cảnh liếc nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, sau đó cầm đũa gắp bừa một miếng thịt.
Lâm Lạc không vội ăn cơm, cô nhướng mày hỏi: “Tết Trung Thu anh có về không? Đúng rồi, nhà anh ở đâu thế?”
Giang Vân Cảnh ung dung nuốt đồ ăn, lại uống một ngụm nước rồi mới nói: “Không về.”
Lâm Lạc gật đầu, cười tủm tỉm bảo: “Vậy em cũng không về.”
Cô nói như vậy, giống như vì anh nên cô mới không về.
Nhưng đối phương không hề chịu thua cô, thậm chí còn hơi không vui, có thể do nghĩ đến chuyện gì đó buồn nên áp suất khí quanh người liên tục hạ thấp.
Lâm Lạc vắt hết óc nghĩ chuyện cười để làm anh vui, nhưng nghĩ một hồi lâu chỉ nghĩ đến chuyện buồn của mình.
“Em có một người bạn cực kỳ ngốc, cậu ấy dùng dầu gội và dầu xả của cùng một hãng. Có một lần dùng hết, cậu ấy đến siêu thị mua hai chai mới. Mua về gội một tuần mới phát hiện dầu gội không có bọt, cậu ấy tưởng mình mua phải hàng giả nên mang tới siêu thị trả hàng.”
Giang Vân Cảnh bình tĩnh nhìn cô, đang định nói chuyện thì bị cô giành nói trước: “Cuối cùng cậu ấy phát hiện mình mua hai chai dầu xả, một chai để dưỡng, một chai để làm mượt. Anh nói xem cậu ấy có ngốc không?”
Dứt lời, cô chờ mong nhìn phản ứng của anh.
Giang Vân Cảnh: “...”
Nhìn đôi mắt ươn ướt của đối phương, anh không khỏi nhớ tới cách Samoyed nhìn anh mỗi khi nó đói bụng, Giang Vân Cảnh khẽ mỉm cười với cô.
Nụ cười trở nên cực kỳ động lòng người khi rơi vào mắt của Lâm Lạc, cô vô thức muốn duỗi tay chọc vào lúm đồng tiền nhỏ ở cạnh khóe miệng của anh.
Nhưng Lâm Lạc vẫn cố kiềm chế, tay cô ôm mặt, giọng nói trong trẻo: “Bác sĩ Giang, anh có biết mình cười rộ lên rất quyến rũ không?”
Ánh mắt của Giang Vân Cảnh lóe lên, giọng nói trầm khàn: “Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn cơm đi.”