Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 12



Editor: Gấc.

Lâm Lạc cảm thấy người xưa không lừa cô, quả nhiên ấm no tư tâm dục(*), sau khi ăn uống no nê, cô càng nhìn Giang Vân Cảnh càng thấy hứng thú.

(*)“Ấm no tư d@m dục” nghĩa là, khi đã no ấm thì nghĩ đến chuyện d@m dục.

Không cần soi gương cô cũng biết bây giờ mặt mình tràn ngập vẻ mê trai.

Lâm Lạc sờ cổ họng hơi ngứa, cố gắng để không cười tục tĩu: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi xem phim nhé?”

Giang Vân Cảnh lặng lẽ phớt lờ nụ cười tục tĩu đến mức không thể tục tĩu hơn của đối phương, trả lời “Được”.

Trên đường đến rạp chiếu phim, Lâm Lạc tốn rất nhiều công sức để tìm cách làm Giang Vân Cảnh vui, nhưng hiệu quả cực nhỏ, ý cười vẫn không chạm đến đáy mắt sâu thẳm của anh.

Hai người yên lặng đi về phía trước, khuỷu tay của Lâm Lạc bỗng bị người ta nắm lấy, cô nhìn cánh tay nắm lấy tay cô, tim hẫng một nhịp.

Cô nuốt nước bọt: “Anh muốn... Làm gì?”

Giọng Lâm Lạc hơi ấp úng, nghe như con gái nhà lành gặp bi3n thái, nghe kỹ là có thể nghe thấy sự kích động và mong chờ.

Giang Vân Cảnh buông tay cô ra, chỉ vào hiệu sách ở bên cạnh, bình tĩnh nói: “Mua sách.”

Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn tên hiệu sách, hơi thất vọng gật đầu.

Cô theo Giang Vân Cảnh đi vào hiệu sách: “Bình thường ngoài đọc sách dược, anh còn đọc sách khác không?”

Lâm Lạc nhớ tới trước đây cô đến phòng khám tìm anh, lúc đó anh đang đọc sách, hình như quyển sách ấy tên là “Thương Sinh Tư Mệnh” gì đó.

Khi ấy cô còn tưởng rằng đó là một quyển tiểu thuyết võ hiệp, vốn định mua mấy quyển về đọc để tìm chủ đề chung, kết quả sau này lên mạng tra mới biết là một quyển sách Trung y cổ.

...

Giang Vân Cảnh khẽ nói: “Sách dạy nấu ăn.”

Lâm Lạc không nghe rõ, cô bước nhanh về phía trước, tò mò hỏi: “Anh nói gì cơ? Sư phụ?”(*)

(*)Sách dạy nấu ăn và sư phụ là hai từ gần âm.

Con ngươi lạnh lùng u ám của Giang Vân Cảnh xuất hiện ý cười, cả người như dính khói lửa trần gian, gương mặt luôn lạnh lùng trở nên sống động: “Bát giới, đừng nghịch.”

Lâm Lạc: “...”

Cô không khỏi véo cánh tay của mình, ừ, rất đau, không phải đang nằm mơ.

Vậy là vừa rồi Giang Vân Cảnh – người luôn xa cách người khác và trông có vẻ rất lạnh lùng nghiêm túc đã nói đùa với cô?

Lâm Lạc sửng sốt trong chốc lát, Giang Vân Cảnh đã chạy tới cạnh kệ sách bán chạy.

Thông thường hiệu sách sẽ đặt những cuốn sách bán chạy ở vị trí dễ thấy nhất khi vừa bước vào cửa, trên kệ sách không chỉ có một vài quyển sách văn học bán chạy mà còn có rất nhiều tạp chí nổi tiếng.

Hầu hết khách hàng mua sách mình muốn đều sẽ đến chỗ bày sách bán chạy để xem, một là mua sách, hai là mua tạp chí về.

Lâm Lạc thấy Giang Vân Cảnh lấy một quyển sách dạy nấu ăn ở trên kệ lên xem, cô không khỏi thầm cảm thán ánh mắt của mình quá tốt, thế giới này còn bao nhiêu người đàn ông 360 độ không góc chết và xuất sắc ở mọi mặt như Giang Vân Cảnh?

Cô vui vẻ đi về phía Giang Vân Cảnh và dừng lại ở bên cạnh anh, cầm bừa một quyển sách mở ra xem.

Có hai học sinh trung học mặc đồng phục đi vào, trò chuyện mà không coi ai ra gì, giọng rất to, gần như ảnh hưởng đến tất cả những người yên lặng đọc sách ở tầng 1.

“Ghét còn tiếp quá, tuần nào cũng phải tới đây mua.”

“Đúng thế, tác giả không thể vẽ hết xong làm thành một quyển sách rồi hẵng bán sao?”

“Vậy có lẽ phải chờ tới mùa quýt, cậu không biết quyển ngôn tình trước của tác giả này dừng đăng vài tháng rồi à, sau đó không biết não bị chập mạch hay sao mà lại bắt đầu vẽ đam mỹ.”

“Mình cảm thấy cô ấy vẽ thụ đẹp hơn công, công trông không giống công, yếu ớt nũng nịu.”

“Mình cũng thấy vậy, cậu nói xem cuối cùng liệu tác giả có đổi couple không?”

“Không biết, mình vẫn thích thụ hơn.”



Không hiểu sao Lâm Lạc lại cảm thấy thứ mà hai người nói khá quen, cô nhíu mày nhìn hai nữ sinh ở trước mặt, chỉ thấy hai người nắm tay đi về phía này, lấy một quyển truyện tranh từ kệ sách, sau đó đi đến quầy thanh toán.

Mắt cô nhìn tới chỗ hai người vừa lấy truyện, thấy bìa truyện “Chuyện tình của bé yêu Giang Vân Cảnh”, cô bỗng hơi hoảng hốt.

Lâm Lạc xoay người nhìn Giang Vân Cảnh, cười vô cùng thân thiện và khác thường: “Anh chọn xong chưa? Chọn xong rồi thì chúng ta đi thôi.”

Giang Vân Cảnh nhận ra sự căng thẳng của Lâm Lạc, bình tĩnh “Ừ” một tiếng, anh gấp sách lại và đi về phía quầy thanh toán.

Anh chưa đi được mấy bước, hai nữ sinh trung học nói chuyện to từ nãy đến giờ lại bắt đầu buôn dưa lê, lời nói phấn khích lọt hết vào tai.

“Ôi trời ơi, cuối cùng cũng có thể ngắm bé yêu Giang Vân Cảnh của chúng ta, mình đợi cả tuần rồi.”

“Cậu xé seal nhẹ thôi, đừng xé hỏng bìa!”

“Này, chị gái, mình không phải trâu, làm sao xé rách bìa được? Hơn nữa cậu sợ mình xé hỏng thì tự mua một quyển đi.”

“Mình thuận miệng nói thôi mà, cậu đừng nóng giận, đi chậm thôi, chờ mình với…”



Lâm Lạc thấy Giang Vân Cảnh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chuông cảnh báo trong đầu vang lên, có một cảm giác không ổn chậm rãi xuất hiện.

Cô định chắn quyển truyện tranh ở phía sau cô, nhưng chiều cao của cô thấp hơn Giang Vân Cảnh một cái đầu, tầm mắt của đối phương lướt qua đỉnh đầu cô dễ như trở bàn tay, cuối cùng dừng trên bìa truyện.

Kiểu chữ nghịch ngợm đáng yêu ở giữa bìa truyện cực kỳ bắt mắt —— Chuyện tình của bé yêu Giang Vân Cảnh / Lạc Tiểu Thuỷ P32-P34.

Giang Vân Cảnh nheo mắt, anh nhìn Lâm Lạc đang chột dạ, lập tức chắc chắn rằng Lạc Tiểu Thuỷ ở trên bìa truyện là bút danh của Lâm Lạc.

Anh nghiêng người chống lên kệ sách, nhích lại gần Lâm Lạc, khi đối phương mở to hai mắt nhìn, anh chợt duỗi tay ra sau cô, cầm lấy một quyển truyện tranh.

Lâm Lạc trơ mắt nhìn Giang Vân Cảnh đi tính tiền, nhớ lại nụ cười quỷ quái như có như không khi anh mới nhìn qua, trong lòng càng hoảng hơn.

Cô nuốt nước bọt, khó khăn đi đến bên cạnh Giang Vân Cảnh, đối phương đã thanh toán xong, đang xé seal của truyện tranh.

Lúc này cuối lùng lý trí của Lâm Lạc cũng khôi phục lại, cô nhẹ nhàng bâng quơ liếc quyển truyện trong tay anh, hỏi như không có việc gì: “Bác sĩ Giang đọc cả truyện tranh à?”

Cô vừa quan sát vẻ mặt của Giang Vân Cảnh, vừa cẩn thận nhớ lại tập này vẽ như thế nào, hình như là thụ giúp công ôn thi giữa kỳ? Thư viện tối tăm chỉ có hai người họ?

Giang Vân Cảnh xé seal với vẻ mặt vô cảm, anh cụp mắt nhìn thoáng qua Lâm Lạc, sau đó nắm cổ tay của cô và ngửa lòng bàn tay lên, nhét truyện tranh vào tay cô.

Làm xong một loạt động tác này, Giang Vân Cảnh xoay người đi ra ngoài.

Tim Lâm Lạc hẫng một nhịp, vừa rồi cô không rõ anh có giận hay không, bây giờ cô đã chắc chắn 100%.

Giang Vân Cảnh đi rất nhanh, Lâm Lạc cố hết sức để đuổi theo, cảnh này làm cô không khỏi nhớ tới lần anh đến đồn công an trộm chó… À không, đón chó về.

Haizz… Vất vả lắm anh mới có một chút ấn tượng tốt với cô, kết quả vòng đi vòng lại lại về chỗ cũ?

Lâm Lạc mải suy nghĩ, tốc độ của cô dần chậm lại, cách Giang Vân Cảnh càng lúc càng xa.

Cô cúi đầu nhìn làn váy của mình, giống như một bông hoa hướng dương không được mặt trời chiếu nắng, mất phương hướng.

Một lúc sau, Lâm Lạc siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên với ánh mắt kiên định.

Như trước đây cô chọn vẽ truyện tranh cũng vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu làm tác giả toàn thời gian, cô không thể chối bỏ bản thân, tuyệt đối không được từ bỏ dễ dàng.

Lâm Lạc chuẩn bị chạy tới, còn chưa kịp nhấc chân lên đã thấy người phía trước dừng lại, anh đột nhiên xoay người, sâu trong đôi mắt còn sót lại cảm xúc không vui.

Anh nói với vẻ mặt vô cảm: “Lại đây nhanh lên.”

*

Xem phim xong, Giang Vân Cảnh đưa Lâm Lạc về cổng đại học N.

Lâm Lạc yên lặng xuống xe, ngoan ngoãn tạm biệt anh, sau đó đi về ký túc xá.

Quay trở lại ký túc xá, cô dựa lưng lên cửa, lấy điện thoại ra khỏi túi.

[2015.09.26 hôm nay tâm trạng như nhảy bungee, nhảy xuống mới phát hiện bản thân không thắt dây an toàn, tưởng mình chết rồi, lại không ngờ…]

Lâm Lạc mới đăng trạng thái này lên, Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên lần lượt gửi tin nhắn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Lạc về chỗ ngồi, giải thích qua về tình hình hôm nay của cô trong nhóm của ba người, sau đó gửi một biểu cảm đáng thương và tag Cam Tiểu Viên: [Viên Viên, mình sửa tên của nam chính được không?]

Cam Tiểu Viên: [Chắc là không được, đã đăng mấy tập rồi, người phụ trách trang web và xuất bản truyện không đồng ý đâu.]

Phạm Điềm: [Đáng đời, ai bảo lúc trước cậu cứ nhất quyết lấy tên bác sĩ Giang làm tên nam chính?]

Lâm Lạc: […]

Lâm Lạc: [Lúc trước mình không nghĩ nhiều như thế, hơn nữa mình cũng không ngờ sẽ bị anh ấy phát hiện, càng không ngờ anh ấy sẽ giận…]

Phạm Điềm: [Người lạnh lùng như bác sĩ Giang nhà cậu, sao có thể để người khác “ấy ấy” mình?]

Lâm Lạc: […]

Phạm Điềm: [Hơn nữa trước đây mình và Viên Viên đã khuyên cậu đừng lấy tên hai người làm tên nhân vật trong truyện, cậu không nghe, bây giờ hối hận chưa?]

Lâm Lạc: [Cậu bớt bớt đi, rõ ràng chỉ có Viên Viên khuyên mình.]

Phạm Điềm: [Cậu vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để chịu đòn nhận tội đi. Nên khóc thì khóc, nên quỳ thì quỳ.]

Lâm Lạc: […]

Lâm Lạc: [Mình không cần thể diện à?]

Lâm Lạc: [Đúng, mình không cần.]

Lâm Lạc: [Nhưng mà mình không khóc được.]

Phạm Điềm: [Con bé này điên rồi, Viên Viên, chúng ta trốn thôi!]

Cam Tiểu Viên: [Được.]

Lâm Lạc: […]

Sau khi rời khỏi Wechat, Lâm Lạc tựa lưng lên ghế, ngước mắt nhìn trần nhà, giống như cá mất nước bị nắng gắt chiếu nhiều ngày liền.

Hôm nay sau khi cô đi theo anh, dù cô nói gì, Giang Vân Cảnh cũng chỉ “Ừ” một tiếng rồi đuổi cô đi.

Tuy mặt anh không có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách của anh.

Lâm Lạc đứng dậy, mắt nhìn quyển truyện trên bàn.

Lòng cô rất bực bội, cô cầm sách lên và ném mạnh về phía cửa, đúng lúc cửa được người khác mở ra từ bên ngoài —— Quyển truyện bị Lâm Lạc trút giận đập thẳng vào đầu Chu Manh Manh.

Chu Manh Manh choáng váng vì bị đập, cô ấy đứng đó không biết nên làm gì, cho đến khi Lâm Lạc lao tới đỡ cô ấy ngồi xuống.

Lâm Lạc cười gượng: “Manh Manh, cậu… Cậu có sao không?”

Chu Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Lạc! Nếu mình trượt kỳ thi công chức, cậu phải chịu trách nhiệm!”

Lâm Lạc gật đầu, uể oải trả lời: “Được được được.”

Chu Manh Manh xoa đầu: “Sao vậy? Mình cảm thấy cậu rất lạ?”

Lâm Lạc cười với cô ấy: “Không sao. Cậu ăn tối chưa? Mình mời cậu đi ăn nha?”

“Wow, mình phải tặng cho cậu giải thưởng bạn cùng phòng tốt nhất Trung Quốc. Chờ mình thu dọn đồ đạc một lát!”

“OK.”