Editor: Gấc.
Lên xe, Lâm Lạc hỏi: “Bác sĩ Giang, chúng ta đi đâu thế?”
Giang Vân Cảnh liếc nhìn cô: “Bệnh viện.”
Lâm Lạc lắc cái đầu đau âm ỉ: “Sao không tới phòng khám nhỏ của anh?”
Nghe vậy, Giang Vân Cảnh kìm nén cảm xúc không vui ở sâu trong mắt, kiên nhẫn giải thích: “Thứ nhất, nếu còn sốt nữa thì cô sẽ càng ngốc hơn; thứ hai, tôi không am hiểu tất cả các loại bệnh; thứ ba, cô định uống Trung dược à?”
Lâm Lạc xoa đầu mình: “Ồ, bác sĩ Giang, hình như em bị ảo giác rồi. Em cảm thấy anh nói nhiều hơn... Rất nhiều.”
Giang Vân Cảnh: “...”
Đến bệnh viện, lấy số và vào khám, Lâm Lạc truyền dịch ở phòng truyền dịch, Giang Vân Cảnh đi mua đồ ăn cho cô.
Cô cầm điện thoại gọi cho Giang Vân Cảnh.
Lâm Lạc nhẹ nhàng bảo: “Anh chưa về bệnh viện đúng không? Em muốn ăn bánh xèo lá sen của ông Từ Ký và vịt quay da giòn của Đinh Ký...”
Cô còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên mấy tiếng “Tút tút tút”.
Lâm Lạc mím môi, bất lực buông điện thoại xuống, mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Liệu anh có nghĩ rằng cô cố ý mượn cớ bị ốm để sai bảo anh không?
Trời đất chứng giám, cô không thể kiềm chế cơn thèm ăn những món ngon khi bị ốm, mà thói quen này đã hình thành từ lúc cô còn rất nhỏ.
Lâm Lạc đang suy nghĩ linh tinh, cửa phòng bệnh bỗng trở nên ồn ào, giọng nói non nớt, to và vang và một cậu bé vang lên: “Chị, em không muốn tiêm! Em không muốn tiêm!”
Cậu bé cứ quấy chị mình mãi, cửa phòng bệnh vừa đẩy ra một khe nhỏ, cậu bé đã ôm cửa không buông tay, không chịu đi vào.
Lâm Lạc mơ hồ nhìn thấy có hai người phụ nữ đứng ngoài cửa, một người hẳn là chị gái của cậu bé này, người còn lại chắc chắn là y tá.
Không biết là ai mở miệng nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bạn nhỏ đừng sợ, không đau đâu, phải dũng cảm như Ultraman chứ!”
Khóe môi của Lâm Lạc cong lên, thật sự cảm thấy suy nghĩ của người nói chuyện rất kỳ quái, truyền dịch mà nói cứ như đi đánh quái thú.
Nụ cười trên môi càng rõ ràng hơn, cho đến khi một giọng nói khá quen thuộc lọt vào tai: “Giang An Viễn, em mà còn quấy nữa thì chị mặc kệ em đấy, chị sẽ về nhà chơi đồ chơi và ăn đồ ăn vặt của em.”
Là giọng Giang An Đóa.
Nụ cười của Lâm Lạc lập tức cứng đờ, cô vội vàng xoay người, đưa lưng về phía cửa.
Lời đe dọa của Giang An Đóa có tác dụng, Giang An Viễn buông cửa ra, ba người cùng đi vào.
Giang An Viễn chép miệng, lộ vẻ không vui, giọng điệu rất kiêu căng: “Hừ, chị đừng quên mua skin đắt nhất cho em đấy!”
Giang An Đóa đau đầu nhìn cậu bé: “Được rồi, tổ tông, em truyền dịch xong thì chị sẽ mua cho em ngay lập tức.”
Y tá bôi thuốc sát khuẩn lên mua bàn tay của Giang An Viễn, mặt cậu bé nhăn lại, quay mặt đi: “Hừ, lần sau em không muốn bị sốt nữa!”
Lâm Lạc nhìn thoáng qua bình truyền dịch, phát hiện bên trong còn hơn một nửa bình nước biển, lông mày nhíu lại.
Lúc y tá đẩy kim, Giang An Viễn gào lên như một con lợn sắp bị làm thịt: “Giết người này! Bớ làng nước ơi giết người!”
...
Sau khi y tá xử lý xong, cô ấy điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt rồi đi ra ngoài, cả phòng bệnh chỉ còn chị em nhà Giang An Đóa và Lâm Lạc.
Giang An Viễn không thấy đau nữa, cậu bé bắt đầu quan sát phòng bệnh: “Chị ơi, bên kia còn một người kìa.”
Giang An Đóa đang nghịch điện thoại, mắt không hề ngước lên: “Muốn skin game thì im lặng đi.”
Lâm Lạc bắt đầu cầu nguyện cho Giang Vân Cảnh quay về sau khi cô truyền dịch xong, bây giờ cô không muốn ăn uống nữa, chỉ muốn truyền xong bình này rồi chạy thật nhanh.
Tiếc rằng không như mong muốn của cô, chẳng bao lâu sau, cửa phòng khám bị đẩy ra, cô vừa xoay người lại đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Giang An Đóa: “Anh Vân Cảnh!”
Sau đó là giọng nói to của Giang An Viễn: “Anh! Sao anh lại ở đây! Đồ mà anh đang xách là mua cho em hả?”
Đồng tử của Lâm Lạc giãn ra, cô kinh ngạc nhìn ba người trước mắt, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Giang Vân Cảnh nhìn về phía này, cô mới khôi phục lý trí.
Giang Vân Cảnh đi về phía cô, thấy vẻ mặt của cô hơi lạ, anh quan tâm hỏi: “Sao vậy, khó chịu ở đâu à?”
Lâm Lạc còn chưa kịp mở miệng, Giang An Viễn đã liên tục gây ồn ào: “Anh! Anh đưa đồ ăn cho em nhanh lên!”
Giang Vân Cảnh liếc nhìn bình truyền dịch của Lâm Lạc: “Chúng ta đổi phòng bệnh nhé.”
Lâm Lạc gật đầu, bây giờ lòng cô đang vô cùng hỗn loạn, không thể nào bình tĩnh lại.
Giang An Viễn tiếp tục ồn ào: “Chị, anh ấy không để ý đến bọn mình, đó là bạn gái của anh ấy à?”
Giang An Đóa căm phẫn nhìn Lâm Lạc, sâu trong mắt là sự ghen ghét và ác ý, Giang Vân Cảnh chưa từng dịu dàng với người con gái nào như vậy, bao gồm cả cô ta – người lớn lên cùng anh.
Giang An Viễn thấy chị vẫn không nhúc nhích, cậu bé bực bội hỏi: “Chị, chị sao thế? Ánh mắt đáng sợ quá.”
Giang An Đóa mỉm cười để che giấu tất cả cảm xúc hiện lên trên mặt, cô ta giả vở ngạc nhiên nhìn Lâm Lạc: “Lâm Lạc? Vừa rồi tôi mải chơi game không nhận ra là cậu.”
Lâm Lạc không biết nên nói gì, cô cười cho có lệ với đối phương.
Nụ cười trở nên vô cùng chói mắt khi lọt vào mắt Giang An Đoá, cô ta rời mắt, nói với Giang Vân Cảnh: “Anh Vân Cảnh, anh cũng quen Lâm Lạc à? Anh không biết đúng không, Lâm Lạc là bạn cùng phòng của em đấy!”
Cuối cùng gương mặt vô cảm của Giang Vân Cảnh cũng thay đổi, sự kinh ngạc chợt xuất hiện trong mắt anh rồi biến mất ngay, anh bình tĩnh đáp “Ừ”.
Tay không xách đồ của anh cầm bình truyền dịch của Lâm Lạc lên: “Đồ sắp nguội rồi, chúng ta đổi sang phòng trống thôi.”
Lâm Lạc đứng dậy đi theo anh ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi nhờ y tá đổi sang một phòng cách xa hơn, Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm, có tâm trạng nói đùa: “Sắc đẹp đúng là một thứ có ích, anh nhờ y tá đổi phòng cho em, người ta đổi ngay lập tức.”
Giang Vân Cảnh liếc cô: “Cô không nói lời nào thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Lâm Lạc không khỏi trợn trắng mắt, thấy anh đang mở hộp cơm, cô chỉ lo mỉm cười nhìn anh: “Anh có mua bánh xèo lá sen và vịt quay da giòn cho em không?”
Động tác của Giang Vân Cảnh dừng lại, lạnh lùng trả lời cô: “Ăn thanh đạm trước, hết bệnh rồi nói.”
Lâm Lạc thất vọng nhìn lên bàn, quán ăn này tốt bụng thật, hộp cháo to như vậy đựng biết bao nhiêu là cháo.
Cô tỏ vẻ bực bội cầm thìa lên khuấy một chút, phát hiện bên trong cháo vẫn có chút thịt, lông mày nhíu chặt giãn ra.
Tay trái truyền dịch, Lâm Lạc chỉ có thể ăn bằng tay phải, cô ăn mấy miếng cháo rồi đặt thìa xuống, khen ngợi: “Khá ngon đấy.”
Nói xong, cô nhìn Giang Vân Cảnh: “Anh ăn sáng rồi à?”
Giang Vân Cảnh gật đầu, đôi mắt chợt chú ý tới hạt gạo bên môi Lâm Lạc, anh chậm rãi nghiêng người về phía cô.
Lâm Lạc nín thở, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang tới gần của anh.
Hoá ra bị ốm sẽ làm người luôn cấm dục trở nên h@m muốn quá độ.
Trước khi Lâm Lạc căng thẳng nhắm mắt lại, bàn tay lạnh lẽo của đối phương chạm vào khoé môi cô, vuốt nhẹ một cái rồi lập tức buông ra.
Lâm Lạc sửng sốt, chợt nhận ra rồi lấy giấy lau miệng.
Đầu lưỡi cô chạm vào hàm sau, rõ ràng là rất không vui.
Khoé mắt cô đánh giá bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ tàng của Giang Vân Cảnh, lòng rung động khó có thể bình tĩnh lại.
Truyền dịch xong, rời khỏi bệnh viện, Giang Vân Cảnh đi về phía trước một đoạn, thấy Lâm Lạc không theo kịp, anh quay đầu lại nhìn.
Lâm Lạc đang cúi đầu xuống, đi chậm như rùa, không để ý người đi phía trước đã dừng lại, lúc đâm vào lồ ng ngực của đối phương, cô mới hoàn hồn.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của anh —— Thấy anh không đẩy cô ra, cô nuốt nước bọt, chậm rãi duỗi tay ôm eo anh.
Tia nắng li ti xuyên qua lá cây và chiếu vào mắt Lâm Lạc, Giang Vân Cảnh nhìn thấy quanh người mình tỏa ra ánh sáng dịu dàng, vô cùng rực rỡ, nhịp tim của anh dần trở nên nhanh hơn.
Gió lạnh thổi nhẹ tới, Lâm Lạc như có thể ngửi thấy mùi nước sát trùng còn sót lại trong không khí, cực kỳ thơm trong khoảnh khắc này.
Cô hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng nói chuyện đã nghe thấy tiếng người ở cửa bệnh viện, cô lập tức buông tay ra và đứng thẳng dậy.
Lâm Lạc cúi đầu không nhìn Giang Vân Cảnh nữa, lúc này mặt cô hơi nóng, cô an ủi bản thân: Chắc chắn do phơi nắng nên cô mới thấy hơi nóng, chắc chắn không phải tại xấu hổ.
Giọng Giang An Đoá vang lên sau lưng cô: “Anh, hôm nay là Trung Thu mà anh không về thăm bố à? Tài xế đưa em với An Viễn tới đây, bây giờ chú ấy đang chờ ở cổng, đúng lúc anh có thể về cùng bọn em.”
Lâm Lạc không xoay người lại, cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của Giang Vân Cảnh, một cảm giác nói không nên lời quanh quẩn trong lòng cô, phải tìm một người để trút cơn giận.
Nhưng lại ngại nhân vật chính trong câu chuyện đang ở đây, cô không thể nào livestream cho Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên xem, cô đành phải cố gắng kiềm chế không nói lời nào.
Giọng điệu của Giang Vân Cảnh vẫn bình tĩnh: “Không về.”
Dứt lời, anh kéo cánh tay Lâm Lạc đi tới bãi đậu xe một cách cực kỳ tự nhiên.
Cảnh này làm Lâm Lạc nghĩ tới lần anh đến đồn công an trộm chó… À không, đón chó, anh cũng dẫn con chó trắng của mình chạy trốn như bây giờ.
Lâm Lạc cười tủm tỉm hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Giang Vân Cảnh: “Ăn trưa.”
Lâm Lạc: “…”
Cô mới mới ăn một bát cháo lớn, anh muốn cô nhìn anh ăn trưa ư?
Lâm Lạc suy nghĩ rồi hỏi: “Con chó trắng nhà anh đâu, bình thường anh luôn dẫn nó tới phòng khám mà, hôm nay anh mặc kệ nó rồi ra ngoài lâu như thế này, anh không lo à?”
Giang Vân Cảnh ung dung liếc Lâm Lạc, trầm giọng nói: “Nó thông minh hơn cô.”
Lâm Lạc: “…”
Lâm Lạc đảo mắt, cô vươn vai, lười biếng mở miệng: “Em muốn về ký túc xá ngủ, em buồn ngủ quá.”
Giang Vân Cảnh không nói gì, một lát sau xe dừng lại, Lâm Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thoáng qua đã thấy tảng đá khắc tên trường ở cổng đại học N.
…
Thành thật mà nói, vừa truyền dịch xong quả thực hơi mệt, nếu người không am hiểu tình cảm đưa cô về, vậy cô cũng không nên lật lọng làm người ta khó xử.
Lâm Lạc lề mề xuống xe, cười hiền lành thân thiết với Giang Vân Cảnh: “Bác sĩ Giang, em…”
Còn chưa dứt lời, cửa sổ xe đã bị anh đóng lại, ô tô lập tức rời đi mà không hề lưu luyến.
Lâm Lạc: “…”