Editor: Gấc.
Lâm Lạc quay về ký túc xá, cô rửa mặt chải đầu qua rồi trèo lên giường ngủ.
Lúc thức dậy, căn phòng nhỏ hẹp đen kịt, duỗi tay không thấy năm ngón.
Cô mở điện thoại lên nhìn giờ, 18 giờ 25 phút.
Cô ngủ một giấc khoảng bảy tiếng đồng hồ.
Mở WeChat ra, phớt lờ một đống tin nhắn chưa đọc hiện chấm nhỏ màu đỏ như mọi khi, tìm “Nhóm các tiên nữ của bé Lạc”, sau đó bấm vào.
Lâm Lạc: [Điềm Điềm, mình sắp điên rồi!]
Hiện tại vừa khéo là giờ ăn cơm, tốc độ trả lời của Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên rất nhanh.
Phạm Điềm: [Cậu nói chuyện đừng gọi biệt danh được không? Nghĩ đến giọng điệu của cậu là mình không nuốt nổi cơm.]
Cam Tiểu Viên: [Sao thế?]
Cam Tiểu Viên: [Đã gửi tiền nhuận bút cho cậu rồi mà?]
Lâm Lạc: [Trước đây mình từng nói chuyện mình có một người bạn cùng phòng tên Giang An Đoá với các cậu đúng không?]
Cam Tiểu Viên: [Là cô gái có gia cảnh rất giàu và không coi ai ra gì hả?]
Phạm Điềm: [Khoan đã, cậu đột nhiên nhắc tới cậu ta, lẽ nào có liên quan đến bác sĩ Giang của cậu?]
Phạm Điềm: [Ờm, mình nghĩ đến một trường hợp, hai người họ là anh em à?]
Lâm Lạc: [Cậu đoán đúng rồi. Buổi sáng khi biết được chuyện này, mắt mình sắp rớt ra ngoài luôn.]
Lâm Lạc: [Mấy cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ? Có phải nên bỏ chạy nhân lúc mình chưa yêu đến chết đi sống lại không?]
Phạm Điềm: [Cậu làm vậy chẳng khác gì mấy tên đàn ông rút X thì vô tình!]
Cam Tiểu Viên: [Chẳng phải cậu đã đoán gia cảnh của bác sĩ Giang giàu có từ lâu rồi sao?]
Lâm Lạc: [Ai rút X vô tình cơ, mình chỉ nói bừa thôi!]
Lâm Lạc: [Nhưng mình hoàn toàn không ngờ anh ấy lại liên quan đến Giang An Đoá! Hơn nữa còn là anh ruột của cậu ta! Ngoài ra mình còn cảm thấy mình không hiểu anh ấy cho lắm, mình sợ sau khi mình theo đuổi được, sau này cũng sẽ có vô số rắc rối phải giải quyết.]
Phạm Điềm: [Thế mà cậu còn không biết xấu hổ nói cậu thích anh ấy ba năm rồi.]
Lâm Lạc: [Mình thích anh ấy ba năm thật mà.]
Phạm Điềm: [Nếu vậy thì tình cảm của cậu cũng rẻ tiền quá rồi.]
Lâm Lạc: [Trước đây cậu khuyên mình từ bỏ anh ấy, bây giờ cậu lại khuyên mình đừng từ bỏ, tại sao cậu cứ đi ngược lại với mình thế?]
Phạm Điềm: [Trước đây người ta chẳng có chút tình cảm nào với cậu, cậu cứ bám theo sẽ bị ghét; bây giờ người ta đã có chút tình cảm với cậu, cậu lại muốn từ bỏ, vậy mà là mình muốn đi ngược lại với cậu á?]
Cam Tiểu Viên: [Hai cậu đừng làm mình cảm thấy như sắp cãi nhau to vào mỗi lần nói chuyện được không?]
Lâm Lạc và Phạm Điềm: [Cậu vẫn chưa quen với hình thức ở chung của bọn mình à?]
Cam Tiểu Viên: […]
Lâm Lạc tắt giao diện nhóm chat, đọc một vài tin nhắn chưa xem, hầu hết đều là lời chúc Trung Thu vui vẻ đến từ các nhóm.
Lướt xuống một chút nữa, đàn em Lăng Tử Mặc gửi mười mấy tin nhắn cho cô, cô mở ra nhìn thoáng qua.
Ba tin nhắn hỏi thăm về Tết Trung Thu, khoảng bảy tám tin nhắn hỏi khi nào cô có thời gian ra ngoài ăn cơm, còn liệt kê những quán cô chưa từng ăn.
Lâm Lạc trả lời cho có lệ rồi đặt điện thoại xuống.
Cô đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại chúc Giang Vân Cảnh Trung Thu vui vẻ hay không, ôm đầu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Trước khi cô nghĩ ra bước tiếp theo nên làm như thế nào, cô vẫn nên ít liên lạc với anh thì tốt hơn.
Dù Lâm Lạc nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn buồn bã nhìn màn hình điện thoại.
Đèn báo tin nhắn đến bỗng loé lên, Lâm Lạc tưởng là Lăng Tử Mặc trả lời tin nhắn, cô uể oải cầm điện thoại lên và mở ra ——
Vậy mà lại là Giang Vân Cảnh…
Anh lại gửi lì xì cho cô.
Bao lì xì chủ đề Tết Trung Thu vui vẻ.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt Lâm Lạc sau khi cô bấm vào là hình trăng tròn, sau đó mới là số tiền [927].
Trời đất ơi, ai tới cứu cô với… Người này không có chỗ tiêu tiền à?
Tại sao cứ gửi lì xì cho cô thế? Kỹ thuật tán gái của đàn ông chưa từng yêu đương thật là đáng sợ!
Lâm Lạc suy nghĩ linh tinh một hồi, cho đến khi sắp đói chết mới xuống giường, mặc áo khoác và ra ngoài mua đồ ăn.
Sau khi mua một chiếc sandwich gà và rau ở cửa hàng bánh mì, mua sữa chua xoài ở cửa hàng sữa chua, mua một chùm nho ở cửa hàng trái cây, Lâm Lạc thắng lợi trở về.
Một tay cô xách ba túi nilon, tay còn lại chậm rãi lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ.
Trên đường về ký túc xá, Lâm Lạc chợt nhớ ra mình quên mua bánh kem, trước khi ra ngoài cô còn định mua hai cái nhỏ để tặng bạn cùng phòng, coi như là quà Trung Thu.
Lúc Lâm Lạc xoay người đi tới tiệm bánh, mẹ cô đã nghe máy: “Mẹ yêu, trung thu vui vẻ nha. Mẹ đã ăn bánh Trung Thu chưa?”
“Nhà mình chỉ có bố con thích ăn bánh đó, năm nay mẹ cố ý mua cho ông ấy một hộp, để ông ấy ăn sáng, đỡ mất công mẹ phải dậy sớm nấu ăn cho ông ấy. Tối nay con ăn gì?”
Lâm Lạc sợ bị mẹ mắng, không dám nói mình chưa ăn, càng không dám nói mình định ăn sandwich. Cô cười đáp: “Buổi tối con ra ngoài ăn với bạn.”
“Ừ, ăn ngoài ít thôi. Ngày mai đi làm mẹ sẽ chuyển sinh hoạt phí tháng sau cho con.”
Lâm Lạc nhanh chóng từ chối: “Mẹ, không cần đâu, gần đây con không thiếu tiền. Mẹ mua đồ ngon cho mình và bố đi.”
“Con nhóc này, mẹ đã nói với con là không được đụng vào mấy khoản vay sinh viên rồi mà? Con dám chạm vào thì mẹ sẽ băm tay con đấy!”
Lâm Lạc: “…”
Cô bất lực thở dài: “Con nói này, mẹ cứ nghĩ linh tinh gì thế? Con đã được nhận tiền nhuận bút tháng này! Còn…”
Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, cuối cùng vẫn không nói những lời còn sót lại.
“Còn cái gì?”
“Không có gì… Mẹ, bạn cùng phòng của con nhờ con đi mua đồ ăn cho cậu ấy, con không nói chuyện với mẹ nữa. Con yêu bố mẹ, bye bye.”
Lâm Lạc vội vàng cúp máy.
Cô đứng tại chỗ một hồi, vẫn gọi điện thoại cho Giang Vân Cảnh.
Cô chỉ muốn bảo anh đừng gửi lì xì cho mình nữa.
Ừ, chính là như vậy, không có ý đồ khác, càng không phải muốn nghe giọng anh.
Còn về phần tại sao mặt lại nóng, chắc chắn là tại vẫn còn sốt.
Lâm Lạc c ắn môi dưới, cô vẫn chưa nắm bắt được điểm tinh túy trong quyển Bí Kíp Dày Đen ở bên gối của mình.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, cô hắng giọng: “Em có tiền, sau này anh đừng gửi lì xì cho em nữa.”
Nói xong, Lâm Lạc cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ chỗ nào.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Giang Vân Cảnh vang lên, càng thêm động lòng người trong đêm tối, Lâm Lạc không nhịn được giơ tay lên ngắt một chiếc là từ cái cây ở trước mặt, đặt trong tay ngắm nhìn.
Anh nói: “Cô chê ít?”
Động tác của Lâm Lạc dừng lại, cô bật cười: “Tại sao anh cứ gửi lì xì cho em thế, có phải bởi vì anh… Thích em không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, một lúc lâu sau cô mới nhận được câu trả lời của anh: “Tôi không biết.”
Lâm Lạc hơi thất vọng, trong lòng trống rỗng, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Em vẫn chưa ăn tối, em cúp trước nhé, Trung Thu vui vẻ.”
Sau khi nhét điện thoại vào túi, Lâm Lạc lại đi tới tiệm bánh.
Lòng cô hơi bức bối, chẳng lẽ trước đây cô cảm thấy anh có chút tình cảm với cô đều là cô tự biên tự diễn sao?
*
Thứ tư có tiết mậu dịch quốc tế, chưa đến sáu giờ Chu Manh Manh đã đến lớp chiếm chỗ.
Lâm Lạc không đi cùng cô ấy, không biết cô ấy có ý đồ gì, đến khi cô thong thả ăn tối xong và đến lớp, mới phát hiện cô ấy ngồi hàng đầu tiên.
…
Kể từ khi lên học đại học cho đến nay, Lâm Lạc chưa từng ngồi hàng đầu, tuy cả lớp đều ở trong tầm mắt của giáo viên, nhưng hàng sau có thể cho cô cảm giác an toàn, để cô có thể lừa mình dối người.
Chu Manh Manh đang cúi đầu viết gì đó, Lâm Lạc định lặng lẽ đi về phía sau nhân lúc cô ấy không để ý, vừa cất bước đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của đàn ông ở sau lưng: “Bạn học Lâm Lạc.”
Sau khi thấy Chu Manh Manh nhìn ra phía sau cô với vẻ mặt phấn khích, cô nhắm mắt xoay người lại: “Chào thầy Triệu.”
Chào hỏi xong, cô lập tức đi đến bên cạnh Chu Manh Manh.
Lâm Lạc thì thầm với Chu Manh Manh: “Mình muốn ngồi bên trong.”
Chu Manh Manh khó hiểu nhìn cô, vô tư nói: “Được thôi.”
Dứt lời, cô ấy đẩy sách ở trên bàn ra phía ngoài, cầm cặp sách đứng dậy nhường đường cho Lâm Lạc.
Lâm Lạc lấy tài liệu mậu dịch quốc tế mượn ở thư viện ra khỏi túi, ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ như cô nghiêm túc nghe giảng.
Suy nghĩ lại bay xa.
Hôm nay là thứ tư, ba ngày sau Tết Trung Thu.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc đã ba ngày Giang Vân Cảnh không liên lạc với cô, tất nhiên cô cũng không chủ động tìm anh.
Tay Lâm Lạc bị Chu Manh Manh dùng ngón tay chọc một cái, cô nhìn thoáng qua bục giảng theo thói quen, Triệu Triết Nguyên đang ngẩng đầu đọc PPT.
Vì thế cô nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Manh Manh tỏ vẻ đắn đo, cắn răng như thể đang đưa ra quyết định khó khăn gì đó.
Lâm Lạc chớp mắt, quan tâm hỏi: “Cậu đau bụng muốn đi vệ sinh à?”
Chu Manh Manh lườm cô, vừa định mở miệng nói chuyện, tiếng của người đàn ông trên bục giảng dừng lại.
Triệu Triết Nguyên nhìn thẳng về phía hai người.
Lâm Lạc ôm trán, không dám nhìn ánh mắt nóng rực của thầy giáo trên bục giảng.
May mà Triệu Triết Nguyên không làm cô khó xử, không nói không muốn học thì cút ra ngoài, anh ấy chỉ bình tĩnh nhìn hai người vài giây rồi giảng bài tiếp.
Trong tiết học, Lâm Lạc cười thân thiện với Chu Manh Manh: “Cậu đi học muốn nói gì với mình vậy? Bây giờ cậu có thể nói rồi.”
Vẻ mặt của Chu Manh Manh vẫn như bị táo bón, Lâm Lạc thấy vậy thì càng giận hơn, cô kiềm chế cơn giận và an ủi cô ấy: “Không sao đâu, có chuyện gì cứ nói với mình.”
Chu Manh Manh nghe vậy, ghé đầu đến bên tai Lâm Lạc, lẩm bẩm: “Mình muốn theo đuổi thầy Triệu, cậu chỉ vài chiêu cho mình được không?”
Lâm Lạc dịch đầu ra, cô nhíu mày nhìn Chu Manh Manh: “Cậu không thi công chức nữa à?”
“Vẫn thi, nhưng cậu nghĩ lại xem, thầy Triệu mới tới dạy, mình không ra tay sớm, nhỡ thi công chức xong thầy ấy đã bị người khác theo đuổi thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Lạc suy nghĩ, cảm thấy hình như cũng có lý, cô hỏi: “Vậy sao cậu biết bây giờ thầy ấy không có bạn gái?”
Chu Manh Manh đáng thương nhìn cô: “Mình không biết, thế nên mới nhờ cậu nghĩ ý tưởng giúp mình. Hơn nữa, từ khi vào trường cho đến bây giờ, cậu có rất nhiều người theo đuổi, cậu có nhiều chiêu trò ở lĩnh vực này hơn mình mà?”
Lâm Lạc: “…”