Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 17



Editor: Gấc.

Cơn say của Lâm Lạc hoàn toàn biến mất khi Giang Vân Cảnh thốt ra hai chữ “Nhà tôi”, gò má đỏ ửng vừa nhạt đi lại xuất hiện, tay cô siết chặt đệm lưng.

Không thể kìm nén nụ cười.

Dù biết rõ sau đó sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng… Cô rất mong chờ.

Không khí bên trong xe quá ngột ngạt, Lâm Lạc cảm thấy cực kỳ bí bách, cô lén lút duỗi tay ấn mở cửa sổ xe, tự cho rằng hành động của mình không bị người đàn ông ngồi phía trước phát hiện, cảm thấy hài lòng rụt tay lại ——

Tay Lâm Lạc còn chưa rụt lại hết, cửa sổ xe đã chậm rãi đóng lại.

Lâm Lạc ngồi dậy, ấm ức người đàn ông qua kính chiếu hậu: “Em thấy hơi bí bách.”

Giang Vân Cảnh lạnh nhạt trả lời: “Chịu đựng đi.”

Dường như áp suất khí trong xe càng thấp hơn, Lâm Lạc mím môi không vui.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần, dùng đầu ngón tay gõ cửa kính màu đen, tự nói chuyện câu được câu không: “Trong xe chẳng bí chút nào, thật đấy. Lòng bình tĩnh thì sẽ lạnh, lòng bực bội thì sẽ thấy bí bách.”

Lâm Lạc chợt nhớ tới Triệu Triết Nguyên và Chu Manh Manh, cô vội gửi tin nhắn cho cô ấy, sau khi nhận được câu trả lời rằng cô ấy đã trở về ký túc xá, cô mới tắt máy.

Màn hình vừa tối, chuông báo tin nhắn lại reo liên tục.

Lâm Lạc mở thanh thông báo ra nhìn thoáng qua, Chu Manh Manh đã gửi một đống câu hỏi linh tinh.

Cô coi như không nhìn thấy, xoá tin nhắn, lại thoải mái tắt điện thoại.

Chiếc xe màu bạc lướt đi trong màn đêm tĩnh lặng như một ngôi sao băng, dừng lại sau khi tiến vào khu dân cư sang trọng nhất trung tâm thành phố.

Lâm Lạc vừa xoa cái cổ cứng đờ, khó hiểu hỏi: “Không lái vào hầm để xe à?”

Giọng nói còn trầm thấp hơn cả bóng đêm của Giang Vân vang lên: “Không phải thấy bí à?”

Trong giọng nói như có sự tức giận bị kìm nén.

Nghe vậy, động tác của Lâm Lạc cứng đờ, cô cười nịnh nọt: “Không bí…”

Chưa nói xong, cô đã thoáng nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông trong kính chiếu hậu trở nên tệ hơn, Lâm Lạc lập tức mở cửa xuống xe.

Sau khi nhìn xe lái vào hầm để xe, Lâm Lạc xoay hai vòng tại chỗ, vui vẻ nhưng cũng không quên nhắc nhở mình phải làm người tốt, đừng bắt nạt bác sĩ Giang vì sự xốc nổi nhất thời.

Giang Vân Cảnh đi từ hầm gửi xe lên, còn chưa tới gần Lâm Lạc, lông mày đã nhíu lại.

Lâm Lạc đang phấn khích xoa tay, cười mi mắt cong cong, miệng cong lẩm bẩm: “Bắt nạt thì bắt nạt thôi, mình cũng không phải người đàng hoàng gì…”

Mải diễn, thế nên hoàn toàn không chú ý Giang Vân Cảnh đã lên, cho đến khi anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt uy hiếp nhìn về phía cô.

Lâm Lạc li3m môi, mắt né tránh, cô ho nhẹ một tiếng: “Anh Giang mời em đến nhà làm khách, là vì có chuyện lớn gì cần bàn hả?”

Giang Vân Cảnh bình tĩnh nhìn cô, không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Ừ.”

Mắt Lâm Lạc sáng lên, cô chớp mắt, mong chờ nhìn Giang Vân Cảnh.

Cuối cùng Giang Vân Cảnh cũng không giữ được sự lạnh lùng trên mặt nữa, mi mắt anh cụp xuống, cười thân thiết.

Lâm Lạc si mê sắc đẹp không cảm thấy có gì lạ, ngược lại cô còn vui đến mức muốn ca hát.

Cho đến khi Giang Vân Cảnh đưa cô vào phòng làm việc, ấn cô ngồi xuống ghế, ném cho cô một quyển [Kim Quỹ Yếu Lược], chỉ vào mực nước và giấy Tuyên Thành ở góc bàn rồi bảo: “Chép xong quyển này rồi hẵng ngủ.”

Lâm Lạc: “…”

Cô nghiêng đầu mím môi nhìn anh, nói với vẻ mặt vô tội: “Em nói này, bác sĩ Giang keo kiệt quá, vừa rồi em chỉ nói một câu là anh chặn đường em, đến bây giờ anh vẫn chưa hết giận thì thôi, lại còn trừng phạt thể xác trá hình…”

Giang Vân Cảnh chợt hỏi ngược lại: “Vậy à?”

Lâm Lạc gật đầu một cách hợp lý hợp tình: “Vâng…”

Mới nói một chữ, cô đã nhìn thấy đối phương lại muốn lấy sách ở trên kệ, sách ở vị trí mà ngón tay anh dừng lại có thể dày hơn quyển [Kim Quỹ Yếu Lược] trên bàn rất nhiều.

Lâm Lạc lập tức biết điều sửa lời: “Không không không, không phải, tại em hết!”

Thấy đối phương thả tay xuống như mong muốn, đầu tiên Lâm Lạc cảm thấy vui, sau đó lại thấy đau lòng.

Trong truyện của cô, nếu thụ đối xử với công như vậy, chắc chắn công sẽ ném hết sách xuống đất và nổi cơn thịnh nộ một hồi, tiếp đó chờ thụ đến dỗ dành cậu sau khi dọn dẹp xong.

Sau đó hai người làm lành, rồi… Gắn bó keo sơn.

Quả nhiên truyện tranh và thực tế khác nhau một trời một vực.

Tay phải của Lâm Lạc chống cằm mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Khi hoàn hồn, Lâm Lạc cảm thấy vô cùng áp lực, cô ngẩng đầu ——

Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Vân Cảnh, Lâm Lạc xấu hổ cười: “Em chép ngay đây.”

“Chép xong thì lại chép một tờ “Không bao giờ uống rượu nữa”.” Giang Vân Cảnh nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Lâm Lạc lập tức nhận ra, sau khi hiểu tại sao Giang Vân Cảnh giận, cô vội vàng gọi anh lại: “Anh, em không uống rượu, em chỉ ăn một bát cơm rượu thôi…”

Dừng một lát, cô đổ tội: “Thầy Triệu cứ nhất quyết phải gọi món đó cho bọn em.”

Giang Vân Cảnh nhíu mày hỏi: “Triệu Triết Nguyên đưa hai người ra ngoài?”

Lâm Lạc cẩn thận trả lời: “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”

Giang Vân Cảnh xoay người lại, mắt nhìn vào bàn tay phải mịn màng màu trắng xanh của Lâm Lạc.

Anh nhớ trước đây Triệu Triết Nguyên uống say khen vẽ góc nghiêng khá đẹp, lông mày càng nhíu chặt hơn, sự lạnh lùng nơi đáy mắt như không thể biến mất.

Sau khi im lặng một lúc lâu, khoé môi anh chậm rãi nở một nụ cười khẽ: “Vậy lại chép thêm một tờ không bao giờ ăn cơm rượu nữa.”

Lâm Lạc: “…”

Cô xoay bút lông trên tay, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy em dùng bút bi được không? Em không quen viết bút lông lắm…”

Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, dùng bút lông tốn rất nhiều vàng.

Lâm Lạc cụp mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm sách trên bàn, cô lật xem, tổng cộng hơn 30 tờ, dù nhanh đến mấy cũng phải hai tiếng rưỡi mới có thể chép xong, mà hiện tại đã gần 10 giờ.

Yết hầu của Giang Vân Cảnh lăn lộn, giọng nói hơi khàn: “Chép đến 11 giờ, chép không xong thì ngày mai tiếp tục.”

Mắt Lâm Lạc đảo một vòng, thành thật gật đầu: “OK!”

Vậy chép 1 năm 365 ngày thôi!

Lâm Lạc nhẹ nhàng trải giấy Tuyên Thành lên bàn, lấy bút lông chấm mực nước, ngước mắt lên nhìn bóng lưng của Giang Vân Cảnh trước khi chép.

Chờ anh ra khỏi phòng làm việc, Lâm Lạc mở sách ra, nhanh chóng chép sách.

Viết hai tờ giấy, Lâm Lạc đặt bút lên giá để bút, đứng dậy dạo quanh phòng làm việc.

Cô vừa xoa cổ tay vừa ngắm nhìn cách trang trí và đồ đạc trong phòng.

Sau khi nhìn quanh một lần, không phát hiện món đồ gì thú vị, Lâm Lạc đi ra ngoài.

Giang Vân Cảnh đã tắm rửa xong và ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thoáng qua phòng làm việc, phát hiện bên trong không có người.

Gió lọt vào từ cửa sổ không đóng kín, một góc giấy Tuyên Thành bay lên.

Giang Vân Cảnh đi tới, đóng kín cửa sổ, cẩn thận gấp lại hai tờ giấy mà Lâm Lạc chép.

Đường cong mượt mà, nét chữ cứng cáp, có phong cách của riêng cô.

Điều còn thiếu sót chính là hơi vội vàng, mực ở rất nhiều chỗ kết thúc không phải quá nhạt thì là quá đậm.

Lâm Lạc tới chuồng chó sờ con Samoyed đang ngủ, quay về phòng làm việc với cái tay đầy lông.

Vừa muốn đi vào đã thấy Giang Vân Cảnh đứng quay lưng về phía mặt trăng, tập trung nhìn giấy trên tay.

Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, cài hết tất cả các cúc áo, chỉ lộ ra một phần nhỏ ở cổ trắng như ngọc.

Lâm Lạc li3m khóe môi, người đàn ông này không hề tỉ mỉ như trong tưởng tượng của cô, không ngờ anh lại tắm nhanh như vậy.

Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, chẳng bao lâu sau đã nghĩ ra một cái cớ hoàn hảo —— Cái cớ hoàn hảo về việc tại sao cô không chép sách trong phòng làm việc.

“Bác sĩ Giang, em khát quá, vừa rồi tìm một vòng cũng không tìm được ấm nước nha anh.”

Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh anh.

Sợi tóc đen như mực của anh vẫn còn dính nước, thỉnh thoảng sẽ rơi một hai giọt xuống dưới.

Khi Lâm Lạc đi đến bên cạnh anh, đúng lúc có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay cô theo hình vòng cùng hoàn hảo.

Cô tự nhiên giơ tay lên, muốn lau vào khăn lông treo trên cổ đối phương, còn chưa kịp làm gì thì đối phương đã buông giấy Tuyên Thành xuống và nhìn cô.

Lâm Lạc sửng sốt, vẫn hoàn thành động tác còn đang dang dở, mu bàn tay cô lau vào khăn lông của anh vài lần.

Cuối cùng cô vui vẻ gật đầu: “Ừm… Chất lượng của chiếc khăn này khá tốt, cảm giác khi sờ vào rất dễ chịu.”

Giang Vân Cảnh cụp mắt nhìn thoáng qua tay Lâm Lạc, thấy tay cô dính lông chó, sâu trong mắt có ánh sáng mờ nhạt: “Có tìm thấy nước trong chuồng chó không?”

Lâm Lạc lắc đầu: “Không, em không tìm thấy…”

Cô sửng sốt, chợt nhận ra đối phương đang thắc mắc tại sao cô lại đến chuồng chó tìm nước.

Lâm Lạc nghiêm túc ho khan vài tiếng, nhíu mày hắng giọng nói: “Em khát quá, cổ họng khó chịu.”

Đáy mắt của Giang Vân Cảnh lộ sự thất vọng, anh bất lực nói: “Đi rửa tay trước đi.”

Sau đó lại hỏi một câu: “Muốn uống gì?”

Lâm Lạc mỉm cười ngọt ngào: “Nước đường!”

Giang Vân Cảnh bác bỏ mà không thèm suy nghĩ: “Thôi, coi như tôi không hỏi. Tôi đi rót nước lọc cho cô. Rửa xong thì chép sách cho tử tế.”

Lâm Lạc: “…”

Lúc Giang Vân Cảnh cầm cốc nước quay lại, Lâm Lạc đang cầm bút… Vẽ bùa trên giấy Tuyên Thành.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, cô lập tức nhét giấy Tuyên Thành vào trong ngăn kéo, mở ra [Kim Quỹ Yếu Lược] ra ——

Hành động ấy lọt hết vào mắt Giang Vân Cảnh, anh đưa nước cho cô: “Uống xong thì đi tắm đi, cô ngủ phòng khách, đồ ở bên trong vừa mới thay hôm nay.”

Nghe vậy, Lâm Lạc vui vẻ nhận lấy cốc nước và uống một ngụm, cô li3m nước còn sót lại trên môi: “Được thôi.”

Buông ly nước xuống, cô vòng qua bàn và đi ra ngoài, đi được vài bước, cô lại dừng lại, xoay người cười như con hồ ly vừa ăn thịt gà: “Bác sĩ Giang, có phải anh đã tính kế em từ lâu rồi không… Còn cố ý dọn dẹp phòng cho khách, thật ra không cần rắc rối như vậy, chúng ta có thể chen chúc ngủ cùng nhau.”

Con ngươi đen láy của Giang Vân Cảnh càng sâu hơi, bỗng nhiên như được pháo hoa thắp sáng, trong con ngươi có ánh sáng rực rỡ lướt qua, anh khẽ mỉm cười, gằn từng chữ một trả lời: “Nếu cô muốn, tôi không ngại.”

Lâm Lạc sửng sốt trong chốc lát, cô nghiêm túc suy nghĩ, đùa ngược lại anh: “Vậy em cũng không ngại.”