Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 18



Editor: Gấc.

Trong phòng tắm có một bộ đồ ngủ nam sạch sẽ, rõ ràng là Giang Vân Cảnh chuẩn bị cho cô.

Sau khi Lâm Lạc tắm rửa xong, cô giơ khuỷu tay lên mũi và ngửi vài cái, mùi bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.

Ra khỏi phòng tắm, Giang Vân Cảnh đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách sấy tóc, Lâm Lạc giơ tay dùng khăn lông lau tóc, đi tới và ngồi xuống.

Lâm Lạc ngoan ngoãn chờ dùng máy sấy thật sự rất chán, vì thế cô lén vươn tay sờ tóc của Giang Vân Cảnh.

Mềm như bông, cảm giác khi chạm vào rất dễ chịu.

Thấy động tác của đối phương dừng lại, người cứng đờ, Lâm Lạc vội vàng rụt tay lại.

Giang Vân Cảnh xoay cổ tay, gió của máy sấy lập tức thổi hết lên mặt Lâm Lạc.

Lâm Lạc giơ tay bảo vệ đôi mắt: “Anh thổi vào mặt em rồi!”

Giang Vân Cảnh trầm giọng đáp: “Tôi biết.”

Biết Giang Vân Cảnh cố ý, Lâm Lạc nhắm mắt lại và nắm lấy cổ tay của anh, tay cô múa may vài cái trong không khí, sau đó cổ tay chợt bị đối phương bắt lấy, không thể cử động.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh rất cao, như muốn đốt cháy trái tim cô.

Lâm Lạc mở to mắt nhìn anh, ánh mắt của anh khá phức tạp, giọng nói khàn khàn: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Lạc nhìn khắp nơi, đờ đẫn gật đầu.

Giang Vân Cảnh đưa máy sấy cho cô, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Anh đứng trước ban công, nhìn từ tầng 35 ra những ngọn đèn của hàng ngàn ngôi nhà ở nơi xa, nhịp tim dữ dội dần bình tĩnh lại.

Đôi mắt sâu thẳm loé lên sự kích động, suy nghĩ bay xa.

Nếu có thể trả lời lại câu hỏi mà cô hỏi anh vào dịp Trung Thu, hẳn là anh sẽ không do dự nói ra một đáp án.

Đúng, anh rung động rồi.

Anh để cô trèo lên vách ngăn cao trong lòng mình, cho phép cô đứng trên đỉnh vách ngăn mỉm cười ấm áp yêu kiều với anh.

*

Lâm Lạc sấy tóc xong thì cất máy sấy vào ngăn kéo, chậm rãi đi tới cửa phòng ngủ của Giang Vân Cảnh.

Cô thử đẩy một cái, phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Rõ ràng anh tán tỉnh cô trước, bây giờ anh khoá cửa là có ý gì? Mất công cô xây dựng tâm lý cho mình một hồi lâu.

Ngủ với bác sĩ Giang một đêm chắc chắn không lỗ.

Đang suy nghĩ linh tinh, cửa được anh kéo ra, sắc mặt anh dịu dàng, giọng điệu lại lạnh lùng: “Đừng nghịch nữa, mau đi ngủ đi.”

Lâm Lạc: “…”

Người này cũng chỉ được mỗi cái mồm.

Lâm Lạc bất lực lắc đầu, đi về phía phòng cho khách với vẻ mặt tiếc nuối.

Vào phòng cho khách, đóng cửa lại, cô tựa lưng lên cửa và thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Lạc lẩm bẩm: “Làm mình sợ muốn chết, làm mình sợ muốn chết, cứ tưởng anh ấy sẽ làm gì mình…”

Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Lạc chui vào trong chăn và chuẩn bị ngủ, sáng mai cô có một tiết học.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Lạc đứng dậy cầm lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường, thấy là Phạm Điềm thì cười bảo: “Chị gái, ngày mai chị không đi làm à, gọi cho em vào giờ này là có việc gì hả?”

Giọng nói của Phạm Điềm chói tai hơn ngày thường: “Cậu biết mình thực tập ở Vân Thanh đúng không?”

Lâm Lạc nhíu mày: “Tối muộn cậu gọi điện thoại cho mình… Là để khoe cậu làm việc trong công ty thuộc top 50 công ty lớn mạnh nhất trên cả nước à?”

Phạm Điềm đẩy cửa quán bar rồi đi ra ngoài: “Hừ, bà đây tẻ nhạt đến mức đó ư? Nắm chắc điện thoại của cậu đi, mình bắt đầu nói đây.”

Lâm Lạc mở loa, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, lại nằm xuống.

“Cậu nói đi.”

“Vợ cũ của chủ tịch Vân Thanh vô sinh, thế nên chủ tịch nhận nuôi một đứa bé cho bà ấy. Kết quả không bao lâu sau, quan hệ của hai người họ rạn nứt, vợ cũ cũng không muốn đứa bé từ trên trời rơi xuống này, vì vậy bà ấy trả lại cho chủ tịch. Sau đó, chủ tịch đã cặp kè với giám đốc truyền thông của công ty ở đối diện, giám đốc truyền thông kia vừa bước vào nhà của chủ tịch đã rất ghét đứa bé được nhận nuôi kia, năm lần bảy lượt khuyên chủ tịch ném về trại trẻ mồ côi, nhưng đều bị chủ tịch bác bỏ. Sau này giám đốc truyền thông có con của mình, bà ta cực kỳ sợ con nuôi tranh tài sản với con mình, vậy nên nói xấu đứa bé kia đủ kiểu, bà ta còn từng đưa đứa bé kia cho bọn buôn người nhân lúc chủ tịch đi công tác ở nơi khác.”

Sau khi nói một mạch dài như vậy, Phạm Điềm hơi khát, cô ấy đi đến trước máy bán nước tự động, mua một chai nước khoáng.

Lâm Lạc tặc lưỡi: “Đại ca, mình vẽ truyện tranh học đường vui tươi, không phải truyện tranh tổng tài máu chó, tư liệu sống này không có ích với mình.”

Phạm Điềm nhẹ nhàng uống một ngụm nước, chỉnh lại tai nghe, chậm rãi bảo: “Vậy à?”

Lâm Lạc nghiêm túc suy nghĩ, đắc ý nói: “Thấy cậu vất vả tìm tư liệu sống cho mình, mình có thể cân nhắc vẽ một bộ tổng tài máu chó. Đến lúc đó mình sẽ bảo cậu kể tiếp, bây giờ mình hơi buồn ngủ, ngủ trước đây, chúc ngủ…”

Phạm Điềm: “Chúc cái đầu cậu, có tin mình phun chết cậu chỉ bằng một ngụm nước có ga không?”

Lâm Lạc: “…”

“Chị gái, đêm hôm khuya khoắt đừng nổi nóng như thế, doạ người ta sợ rồi, hu hu hu…”

Phạm Điềm nhíu mày, nói vì không thể nhịn được nữa: “Mình nói thẳng cho cậu nhé, chủ tịch của Vân Thanh là Giang Kiến Thành.”

Không chờ Lâm Lạc đáp lời, cô ấy đã nói: “Mấy đồng nghiệp đang đợi mình, mình cúp đây… Cậu phải trân trọng đấy.”

Nghe thấy ba chữ Giang Kiến Thành, Lâm Lạc lập tức nhận ra.

Môi cô giữ trạng thái khép hờ một hồi lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà mà không hề nhúc nhích, có lẽ do bị án đèn k1ch thích nên hốc mắt hơi chua xót.

Khoảnh khắc Lâm Lạc nhắm mắt lại, nước mắt lập tức chảy dọc xuống theo thái dương.

Cô xoa mắt và ngồi dậy, vừa khóc vừa nhắn tin cho Giang Vân Cảnh: [Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh đừng sợ nhé!]

Giang Vân Cảnh nhận được tin nhắn vào một giây trước khi tắt máy: “…”

Còn chưa kịp làm bất cứ phản ứng gì, tiếng đập cửa đã lọt vào tai.

Sợ ma không dám ngủ?

Giang Vân Cảnh nhướng mày, đứng dậy đi mở cửa cho Lâm Lạc.

Cửa vừa mở ra, anh còn chưa thấy mặt cô thì cả người của cô đã lao vào lòng anh, suýt nữa làm anh ngã xuống đất.

Giang Vân Cảnh đỡ eo Lâm Lạc, ánh mắt lập lòe, giọng nói trầm thấp: “Sao vậy?”

Lâm Lạc cọ đầu lên ngực anh, lề mề một lúc lâu mới chịu nói: “Không sao.”

Vừa khóc nên cô vẫn nói chuyện bằng giọng mũi, giống như một con vật bé nhỏ đáng yêu, làm tai Giang Vân Cảnh hơi ngứa ngáy.

Ngơ ngác một hồi, Giang Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy không ổn, anh đẩy người ra khỏi lồ ng ngực, cụp mắt quan sát một lúc.

“Không dám ngủ một mình, sợ nên khóc thành thế này hả?”

Lâm Lạc vốn chỉ muốn cố gắng nói mấy lời đong đầy tình thương, mượn chuyện này để phá vỡ hàng phòng ngự của Giang Vân Cảnh. Nghe được lời anh nói, cô thấy rất tò mò, tại sao anh lại nghĩ cô khóc vì sợ?

Chuyện như vậy chỉ có trẻ con ba tuổi mới có thể làm được, người trưởng thành như cô đâu có như thế?

Lâm Lạc hắng giọng, nghiêm túc trả lời: “Vậy anh có muốn ngủ với em không?”

Con ngươi đen láy của Giang Vân Cảnh chứa cảm xúc cuồn cuộn, giọng nói hơi khàn: “Hai ta…”

Không muốn nghe anh nói mấy lời như chúng ta không có quan hệ gì và anh là người đàng hoàng, Lâm Lạc vỗ vai anh: “Không sao, anh cứ coi em là chị gái… À không, coi em là anh trai là được rồi.”

Lâm Lạc rất nghiêm túc muốn cho Giang Vân Cảnh thấy tình thương của mẹ hoặc của bố, nhưng hình như đối phương hiểu lầm ý của cô, anh có vẻ không được vui cho lắm.

Môi mỏng của Giang Vân Cảnh mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Lâm Lạc gượng cười: “Ha ha ha, em nói đùa với anh đấy. Ý của em là anh coi em như bạn cùng giới là được rồi, có tâm sự gì thì cứ nói với em.”

Để tạo dựng hình tượng một người chị chu đáo, Lâm Lạc nghiêm túc nêu ví dụ: “Hồi đại học em là uỷ viên tâm lý của cả lớp đó, mọi người có tâm sự gì cũng tới tìm em, hơn nữa lớp em có nhiều nam, cho nên em khá hiểu tâm tư của con trai…”

Nhạy bén nhận ra áp suất khí quanh người Giang Vân Cảnh thấp hơn, Lâm Lạc lập tức ngậm miệng.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt u ám của anh, run rẩy cười: “… Em về ngủ đây, ngủ ngon.”

Lâm Lạc vẫy tay hai cái, sau đó xoay người đi về phòng cho khách.

*

Hôm sau.

Buổi sáng Lâm Lạc chỉ có một tiết học, sau khi chuông báo vang lên, cô nhanh chóng dọn cặp sách.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện hai bóng đen, cô ngẩng đầu lên nhìn ——

Không như trước đây, hai người Chu Manh Manh và Lý Lam không đi tới thư viện ngay sau khi hết tiết.

Chu Manh Manh còn cười rất bỉ ổi, tư thế của cô ấy cực kỳ đáng xấu hổ.

Lý Lam thì nhìn chằm chằm cô với đôi mắt sáng như đuốc.

Lâm Lạc li3m răng, buồn bực hỏi: “Hai cậu có việc gì à?”

Chu Manh Manh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Bây giờ mình không muốn biết người đàn ông kia là ai, mình chỉ muốn biết tối qua các cậu có ấy ấy hay không… Ha ha ha.”

Lý Lam lập tức hùa theo: “Đúng! Mình cũng rất tò mò!”

Lâm Lạc tiếp tục dọn cặp sách: “Không, hiện tại mình vẫn chưa theo đuổi được anh ấy, chờ mình thay đổi kế hoạch, sau đó theo đuổi được rồi hẵng nói.”

Chu Manh Manh: “Vậy anh ấy đưa cậu về nhà làm gì?”

Động tác của Lâm Lạc dừng lại, bật cười: “Anh ấy có một vài câu hỏi về hoá học muốn hỏi người học ngành hoá học như mình.”

Lý Lam: “Cậu có chắc là không phải câu hỏi về hành động không?”

Chu Manh Manh: “Có chắc là không phải thảo luận với cậu về vấn đề eo của con gái đủ tuổi có mềm hay không?”

Lâm Lạc: “…”

Lâm Lạc không thu dọn nữa, cô cầm lấy túi và những quyển sách chưa cất rồi chạy về phía sau: “Hai cậu là ai, mình không quen biết hai cậu!”

Chu Manh Manh: “Chậc chậc chậc, hình như có ai đó đỏ mặt rồi.”

Lý Lam: “Ê ê ê, mình muốn xem người đàn ông kia đẹp đến mức nào, Manh Manh, sao hôm qua cậu không chụp ảnh?”

Chu Manh Manh ngây thơ trả lời: “Tình hình tối qua rất hỗn loạn, mình đâu nhớ đến việc chụp ảnh.”

Lý Lam: “Thôi vậy, kiểu gì hai người họ cũng sẽ mời bọn mình đi ăn khi thành đôi. Mình thấy tiến độ không còn xa nữa, bọn mình mau đến thư viện học thôi.”

Lâm Lạc nghe vậy thì phồng má lên, không xa? Nghĩ còn hay hơn cả cô…

Mặc kệ mặc kệ, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là cố gắng hết sức để dành nhiều tình yêu thương và bù đắp tuổi thơ cho Giang Vân Cảnh.

Lâm Lạc đặt xe tới trung tâm thương mại gần đây nhất, sau khi xuống xe thì đi thẳng đến khu dành cho trẻ em.

Đồ chơi ở trong trung tâm thương mại này là đầy đủ nhất thành phố N, đương nhiên giá cả cũng không thấp.

Vào tháng 10, ngoài việc đãi Lăng Tử Mặc một bữa cần tốn chút tiền, hình như tháng này tạm thời không cần mua quần áo và mỹ phẩm dưỡng da, vẫn có thể mua thêm vài món đồ chơi.

Cô vừa đi vào đã có nhân viên tiếp thị tới chào đón: “Người đẹp, đến mua đồ chơi cho con à? Cô muốn mua loại mang tính giáo dục hay thú vị? Con bao nhiêu tuổi rồi?”

Lâm Lạc: “…”