Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 38



Editor: Gấc.

Đêm trước ngày bảo vệ luận văn, chủ nhiệm lớp bảo lớp trưởng tổ chức liên hoan.

Lâm Lạc ở thư viện sửa luận văn và PPT cả ngày, bốn giờ chiều về ký túc xá tụ họp với bạn cùng phòng.

Chu Manh Manh đang ngồi trong ký túc xá thở ngắn than dài: “Bốn năm đại học chưa yêu đương lần nào, khó chịu quá.”

Cô ấy nhìn Lâm Lạc rồi lắc đầu: “Phòng ký túc xá của bọn mình chỉ có mình cậu thoát ế! Cái tên phản bội này! Đã nói là cùng ế với nhau mà!”

Lâm Lạc vừa thay quần áo vừa trả lời: “Mình nói vậy bao giờ?”

Chu Manh Manh chống nạnh, bất mãn khịt mũi: “Cậu từng nói vậy mà.”

Ba người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi xuống dưới, các bạn học trong lớp lần lượt đi tới, Chu Sầm nhìn thấy Lâm Lạc thì đi tới chào hỏi: “Lâm Lạc, cậu cho giảng viên hướng dẫn xem luận văn chưa?”

Lâm Lạc lắc đầu: “Vẫn chưa, đang sửa, cậu thì sao?”

Chu Sầm cười đáp: “Đưa rồi, thầy Vương nói viết khá tốt. Nếu cậu không chắc thì tôi có thể xem trước giúp cậu.”

Lâm Lạc cười khách sáo: “Trước đây cậu đã làm thí nghiệm giúp tôi rồi, tôi có thể tự làm luận văn.”

Chu Manh Manh đi lên phía trước, khoác tay lên vai Lâm Lạc, ung dung nhìn Chu Sầm: “Đi ra ngoài chơi đừng nói mấy thứ nhàm chán này.”

Chu Sầm nhìn Chu Manh Manh, cười dịu dàng.

Nhóm người đi tới khách sạn đã đặt trước, ngồi đánh bài một hồi, chờ chủ nhiệm lớp tới rồi bảo nhân viên bưng đồ ăn lên.

Ăn chưa đến mười phút, bắt đầu kính rượu đủ kiểu.

Lát nữa Giang Vân Cảnh sẽ tới đón Lâm Lạc, cô không dám uống rượu nên rót một cốc nước ấm để đánh lừa.

Không ngờ lúc muốn nâng ly kính chủ nhiệm lớp lại bị người ta ngăn lại, đổi “rượu” đang bốc hơi nóng của cô thành một cốc bia, còn có vài người bảo cô uống cạn.

Đám đông nhìn chằm chằm, bị ép đến bất lực, Lâm Lạc uống được nửa cốc là thấy hơi choáng váng, cô vội vàng về chỗ, định ăn thêm để giải rượu.

Vừa nhét mấy miếng kim chi vào miệng đã nhận được điện thoại của Giang Vân Cảnh, cô khó chịu r3n rỉ: “Em hơi choáng, đau đầu quá…”

Giang Vân Cảnh bình tĩnh hỏi: “Đã hứa là không uống rượu rồi mà?”

Lâm Lạc chép miệng, tỏ vẻ ấm ức: “Bọn họ ép em uống rượu, anh mắng em, em khó chịu quá… Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng mà đồ ăn khá ngon.” Lâm Lạc thành thật đánh giá đúng trọng tâm.

“…”

Giang Vân Cảnh nhìn thời gian, hỏi: “Còn khoảng bao nhiêu lâu thì kết thúc?”

Lúc này đầu óc Lâm Lạc rất mơ màng, cô kéo bừa một người tới, cười hì hì bảo: “Bạn ơi, khi nào mới được về?”

Người bị cô giữ lại là lớp trưởng lớp họ, bốn năm qua dù cô ta cố gắng như thế nào, thành tích vẫn luôn bị Lâm Lạc chèn ép.

Cô ta tức giận mắng: “Cậu vội đi đến mức đấy à? Vậy cậu tham gia làm gì? Mọi người học chung với nhau bốn năm, cậu chẳng có chút tỉnh cảm nào với lớp à? Cậu muốn đi, tôi cũng không cản, dù sao giáo viên và các bạn học đều ở đây…”

Lâm Lạc lâng lâng, hoàn toàn không hiểu lớp trưởng đang nói gì, chỉ thấy miệng cô ta nói lịa lịa, lúc đóng lúc mở.

Giang Vân Cảnh cũng nghe thấy lời lớp trưởng nói, ánh mắt của anh tối sầm lại, cầm áo khoác ra ngoài.

Điện thoại không có tiếng, Lâm Lạc thoải mái cất điện thoại vào túi, phớt lờ người phụ nữ ở bên cạnh, gắp món ăn gần mình nhất.

Lúc Giang Vân Cảnh đi tới địa chỉ mà Giang An Đoá gửi, Lâm Lạc đang ung dung gắp thịt ăn. Bởi vì đã uống rượu nên tay không vững, kẹp một hồi lâu mới gắp được một chút thịt.

Giang Vân Cảnh bị cô chọc cười, anh nói với chủ nhiệm lớp cô một tiếng rồi khoác áo cho Lâm Lạc, dắt cô ra ngoài.

Lâm Lạc nằm trên ghế sau, lớn tiếng ồn ào: “Thịt! Em muốn ăn thịt!”

Giang Vân Cảnh tức giận liếc nhìn gương chiếu hậu: “Say thành thế này mà vẫn không quên ăn thịt.”

Lâm Lạc lẩm bẩm không nói gì, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt.

Lúc xe sắp lái vào khu dân cư, Lâm Lạc ngồi thẳng dậy, chọc vai Giang Vân Cảnh: “Ngày kia em sẽ dọn ra khỏi ký túc xá sau khi bảo vệ luận văn xong, anh có rảnh không?”

“Thật sự không định chuyển tới ở cùng anh à?“

“Em đồng ý ở cùng Manh Manh rồi.”

“Không rảnh.”

“…”

Xuống xe, Lâm Lạc ôm tay Giang Vân Cảnh, nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Đừng nhỏ mọn như vậy mà, tim em luôn là của anh!”

Giang Vân Cảnh lườm cô, mỉm cười như có như không.

Anh nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đi về nhà.

Lâm Lạc đột nhiên dừng bước, cô cười khanh khách nhìn anh, mắt đen láy ngấn nước như đá Hắc Diệu, lấp lánh rực rỡ dưới ánh trăng, cô nói: “Em hát cho anh nghe nhé?”

Giang Vân Cảnh giật mình, gật đầu.

Lâm Lạc luôn không nhớ rõ lời bài hát, trong đầu mơ hồ có một câu, cô chậm rãi hát: “Là anh, là anh cho em một nửa tình yêu. Em thích anh, là ký ức có một không hai của em…”

Cô nghiêm túc nhìn anh, hát vô cùng tình cảm, cho đến khi không nhớ ra lời hát sau đó mới “Haizz” một tiếng: “Phía sau hát như thế nào nhỉ…”

Giang Vân Cảnh không nhịn được nên kéo cô vào lòng, khom lưng hôn lên trán cô.

Lâm Lạc chợt nhíu mày lại, khuôn mặt nhăn nhó.

Giang Vân Cảnh dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lúm đồng tiền của Lâm Lạc như hoa: “Bỗng nhiên em phát hiện mình siêu giỏi! Ngoại hình xinh xắn, tâm hồn đẹp, vẽ tranh đẹp, hát hay… Haizz, sao em thích bản thân em thế nhỉ?”

Cô nhón chân, giơ tay véo má Giang Vân Cảnh, tiếc nuối nói: “Ôi, hời cho anh quá.”

Giọng nói của Giang Vân Cảnh tràn đầy ý cười, anh vô thức gật đầu: “Ừ.”

*

Bảo vệ luận văn kết thúc, Lâm Lạc nộp luận văn và các giấy tờ có liên quan, sau đó vui vẻ dọn đồ và rời đi.

Cô lấy vali trong tủ ra, định xếp quần áo mỏng vào, vừa mở ra đã nhìn thấy cuốn sách có bìa màu xanh lá cây trong ngăn kéo ——

Đây là kế hoạch cuộc sống đại học yêu quý của cô mà?

Lâm Lạc mở vở ra xem, lúc lật đến trang kế hoạch hàng năm, cô không khỏi nở nụ cười hiền từ.

Nếu mục tiêu này đã hoàn thành, vậy thì mục tiêu tiếp theo [Ngủ với Giang Vân Cảnh trước khi tốt nghiệp] nên bắt đầu thực hiện, Lâm Lạc đặt bút viết vào chỗ trống, đang viết một cách hăng say thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô bỏ bút xuống, gập vở lại, lưu luyến đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra, ngước mắt thấy mặt Giang Vân Cảnh, nụ cười lập tức tươi như hoa: “Sao anh đến nhanh thế? Dì quản lý không cản anh à?”

Trong mùa tốt nghiệp, dì quản lý sẽ cho con trai vào ký túc xá nữ hỗ trợ dọn đồ, cho nên vừa rồi nhìn thấy Giang Vân Cảnh, dì quản lý không hỏi gì mà cho anh vào luôn.

Giang Vân Cảnh bình tĩnh gật đầu: “Bạn cùng phòng của em không có ở đây à?”

Lâm Lạc bĩu môi, vẻ mặt ấm ức: “Họ đi du lịch mừng tốt nghiệp rồi, vốn dĩ có rủ em đi cùng, nhưng trước đây em bận viết luận văn, chuẩn bị bảo vệ luận án, truyện tranh dừng đăng chương. Viên Viên nói có công ty sản xuất phim tìm cậu ấy bàn về quyển truyện tranh của em, cho nên cậu ấy không cho em ra ngoài chơi, bảo em vẽ nhanh lên.”

Giang Vân Cảnh xoa đầu cô, khẽ cười bảo:“Em nghe lời thật.”

Lâm Lạc liếc anh, sau đó chỉ vào túi dưới đất: “Được rồi, dọn đồ thôi. Dọn xong sớm thì kết thúc công việc sớm.”

Chu Manh Manh thuê căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, cách công ty ba trạm tàu điện ngầm, tuyến đường rất thuận lợi.

Lâm Lạc và Giang Vân Cảnh đi hai chuyến, tuy nhiên vẫn quên khá nhiều đồ, nhưng đều là đồ dùng hàng ngày, có thể mua lại.

Lâm Lạc nhìn thời gian, gần bốn giờ, cô nhìn Giang Vân Cảnh đang quét nhà, cười nói: “Anh vất vả rồi. Em đi siêu thị rồi lại về giúp anh.”

Giang Vân Cảnh ngước mắt, đáp lời: “Ừ”

Lâm Lạc mỉm cười, làm một hình trái tim lớn cho anh, sau đó xách một túi vải to ra ngoài.

Cô lập danh sách những món đồ cần mua, tới siêu thị, bỏ từng món một vào xe đẩy theo đúng nội dung trong danh sách.

Sau khi chắc chắn không thiếu thứ gì, cô đẩy xe đi thanh toán, lúc xếp hàng, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn kệ để hàng ở bên cạnh…

Lâm Lạc nhíu mày, ánh mắt trở nên sâu thẳm, má cũng dần ửng đỏ, cô vội vàng rời mắt, tiến lên phía trước một bước.

Thấy người đằng trước sắp thanh toán xong và chuẩn bị đến lượt cô, Lâm Lạc nhắm mắt lại, nhanh chóng duỗi tay lấy một hộp trên kệ rồi nhét vào góc xe đẩy.



Suốt cả quãng đường, Lâm Lạc cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, về đến nhà, cô ném túi xuống rồi vào bếp rót nước.

Bởi vì nước mới đun sôi, nhiệt độ rất cao, Lâm Lạc thử nhiều phương pháp vật lý khác nhau để hạ nhiệt độ cho nó.

Loay hoay một hồi, cuối cùng nước cũng nguội, cô uống cạn rồi ra phòng khách, phát hiện Giang Vân Cảnh đang dọn đồ trong túi vải, cô nhíu mày hét lên: “Chờ đã!”

Nhân lúc Giang Vân Cảnh dừng lại, Lâm Lạc lao tới giật lấy tủi vải.

Ánh mắt Giang Vân Cảnh tối sầm, anh ngước mắt lên, nhìn Lâm Lạc với ánh mắt đầy ẩn ý, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Chờ cái gì?”

Lâm Lạc chợt có linh cảm xấu, cô mở túi vải ra xem, khi nhìn thấy món đồ trong ngăn túi, trái tim lại quay về vị trí cũ.

May mà thứ này vẫn còn ở đây a a a a a a a…

Ừ, chắc là không bị phát hiện đâu, tuyệt đối không bị phát hiện!!!

Lâm Lạc lắc đầu, mỉm cười với đối phương: “Không có gì không có gì, anh cứ để em tự dọn.”

Hai người dọn xong thì ra ngoài ăn tối, Giang Vân Cảnh đưa Lâm Lạc về, anh đứng ở tại chỗ, xoa đầu cô: “Lên đi.”

Lâm Lạc chớp mắt, đột nhiên hỏi: “Anh khát không? Uống cốc nước rồi hẵng đi nhé?”

Giang Vân Cảnh im lặng trong chốc lát, tay vuốt v e mặt Lâm Lạc, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Ừ.”

Không hiểu sao Lâm Lạc lại cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay cô đã toát mồ hôi, nhớp nháp rất khí chịu, việc đầu tiên cô làm sau khi về nhà chính là cởi áo khoác, vào phòng vệ sinh rửa tay.

Ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Lạc nhìn Giang Vân Cảnh, anh đang ngồi dựa lưng vào sofa, sắc mặt tối tăm không rõ, không biết đang nghĩ điều gì.

Lâm Lạc nuốt nước bọt, run rẩy vươn tay tắt đèn phòng khách.

Không gian nhỏ hẹp lập tức chìm vào bóng tối, một lát sau, mắt Lâm Lạc mới dần dần thích nghi.

Cô chậm rãi mò mẫm về phía Giang Vân Cảnh, chưa đi được hai bước, vòng eo thon gọn đã bị một bàn tay nóng rực ôm lấy, sau khi cảm giác mất trọng lượng biến mất, cô phát hiện mình bị đè trên sofa.

Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, hoà lẫn với mùi thơm thoang thoảng, từ từ mê hoặc tâm trí cô.

Lâm Lạc ôm eo anh, hơi ngẩng đầu, môi chạm vào môi anh, dáng môi và nhiệt độ trên người đối phương cực kỳ rõ ràng trong bóng tối.

Người Giang Vân Cảnh cứng đờ vài giây, sau đó anh đảo khách thành chủ.

Tay Lâm Lạc sờ lung tung, bị anh ghìm chặt trên sofa, mười ngón tay đan vào nhau.

Anh nhìn đôi môi đỏ tươi của Lâm Lạc, quanh mũi tràn ngập mùi hoa hồng và mùi đào thoang thoảng trên người cô, ngọt ngào quyến rũ.

Một lúc lâu sau, Giang Vân Cảnh rời khỏi người cô, não anh cũng hơi choáng váng, tất cả ý thức đều đang kêu gào rằng cô vô cùng xinh đẹp.

Trong bóng tối, Lâm Lạc thấy giọng nó trầm khàn êm tai của người đàn ông: “Em… Nghĩ kỹ chưa?”

Tay Lâm Lạc che ngực, vật dưới lòng bàn tay đập kịch liệt, cô khẽ cười: “Nghĩ gì…”

Còn chưa nói xong, cơ thể bị anh bế lên, cô nuốt nước bọt.

Lên kế hoạch lâu như thế, lúc thật sự thực hiện, cô lại có cảm giác không chân thật.

Giang Vân Cảnh cẩn thận bế cô vào phòng.



Thao thức suốt đêm, Lâm Lạc bị ăn sạch sẽ chỉ nghĩ đến một điều: Kế hoạch không bao giờ có thể theo kịp sự thay đổi.