Editor: Gấc.
Sáng hôm sau, Lâm Lạc có chút ý thức trong lúc mơ màng, cô cảm giác như có người đang dịu dàng hôn mình từ trán đến mắt, lại hôn từ mắt đến miệng, nhưng cô quá mệt nên không tỉnh.
Hôm qua lăn lộn cả đêm, bây giờ cô chỉ muốn yên lặng ngủ một ngày một đêm, cô xoay sang bên trái theo bản năng, không ngờ đối phương lại cắn vành tai cô.
Lâm Lạc giãy giụa mở to mắt, ngơ ngác vài giây, kiệt sức lên án: “Anh… Em… Em buồn ngủ chết mất, anh buông tha cho…”
Ánh mắt bỗng rơi xuống cuốn sách có bìa màu đen trên tay người đàn ông, giọng cô đột nhiên im bặt.
Đó là cuốn sách [Bí kíp dày đen] để đọc trước khi ngủ của cô mà?
Hôm qua cô thuận tay nhét xuống dưới gối…
Bàn tay có khớp xương rõ ràng của Giang Vân Cảnh gõ nhẹ lên bìa sách, từng tiếng một như nện vào lòng cô.
Miệng cô hé mở, vừa định nói chuyện thì nghe thấy người đàn ông bình tĩnh gằn từng chữ một: “Da mặt phải dày, lòng dạ phải đen tối.”
Mắt Lâm Lạc nhìn thẳng vào cặp mặt có chứa ý xấu của anh, lòng cô thắt lại, ngủ hoặc ngủ với anh là một vấn đề đáng suy nghĩ trong đời.
Nhưng sự thật chứng minh cô đã suy nghĩ quá nhiều, ngủ hay ngủ với anh không phải là việc cô có thể quyết định.
…
Hai người lăn lộn nửa buổi sáng, sau cùng giọng cô khàn đặc, Giang Vân Cảnh rót nước cho cô. Lâm Lạc duỗi tay định cầm lấy, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tạt nước lên mặt anh.
Giang Vân Cảnh không cho Lâm Lạc cơ hội, anh tránh khỏi tay cô, đưa cốc nước đến bên miệng cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiệt độ hoàn hảo, ngoan, uống một ngụm đi.”
Lâm Lạc nheo mắt, cười cự kỳ gượng gạo, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn!”
Cho cô uống nước xong, Giang Vân Cảnh hài lòng ra khỏi phòng, chuẩn bị nấu cơm.
Lâm Lạc lại nằm xuống tới, tay cô mò đến cuốn sách ở dưới gối, sau đó lại ngồi dậy.
Cô lật đến trang thứ nhất, nhìn hai dòng chữ viết lúc trước, gương mặt lại nóng lên.
Lâm Lạc nghĩ đến quyển kế hoạch cuộc sống đại học của mình, cô đứng dậy muốn lấy ra xem lại, nhưng lục lọi trong ngăn kéo một hồi lâu vẫn chẳng tìm thấy.
Cô nhớ tất cả những món đồ ở trên bàn đều được cô bỏ vào cặp sách mang tới đây rồi mà? Lẽ nào lại quên?
Tìm một hồi, cảm giác eo đau chân mỏi càng lúc càng rõ ràng, Lâm Lạc thật sự không tìm nổi nữa, cô về giường đắp chăn ngủ.
*
Lâm Lạc và Chu Manh Manh hoàn tất thủ tục nhận việc vào cuối tháng sáu, bắt đầu đi làm vào ngày một tháng bảy.
Lâm Lạc làm ở bộ phận marketing, Chu Manh Manh làm ở bộ phận nghiên cứu và phát minh, ngày nào hai người cũng đi làm cùng nhau, thỉnh thoảng có một người tăng ca thì người còn lại sẽ ở công ty chờ đối phương.
Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên từng khuyên Lâm Lạc đừng đi làm, cô chỉ cần vẽ truyện tranh là đủ nuôi sống bản thân, hơn nữa Giang Vân Cảnh giàu như thế, đâu cần ngày nào cũng sáng đi chiều về rồi nhận lương không cao.
Lâm Lạc vốn chỉ muốn trải nghiệm nhiều hơn về cuộc sống nơi công sở, không định làm lâu dài, nhưng đồng nghiệp trong bộ phận của cô thân thiện ngoài dự kiến. Dần dà, cô cũng hoà nhập vào tập thể này, càng ngày càng không nỡ đi.
Cuối tháng tám, Chu Manh Manh xin từ chức, cô ấy phải về nhà tập trung chuẩn bị thi công chức.
Trước khi đi, cô ấy mời Lâm Lạc ăn một bữa cơm, hai người nhìn nhau, nước mắt lưng tròng.
Sau khi Chu Manh Manh đi, Lâm Lạc trả căn hộ, chuyển tới sống cùng Giang Vân Cảnh.
Ngày tháng trôi qua, gần đến giữa tháng chín, sinh nhật của Giang Vân Cảnh cũng đang tới gần.
Lâm Lạc đã suy nghĩ về việc tặng quà gì cho anh từ đầu tháng chín, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một thứ.
Để làm Giang Vân Cảnh bất ngờ nhất, Lâm Lạc vẫn luôn giả vờ không biết sinh nhật anh.
Cuối tuần được nghỉ, Lâm Lạc về nhà mình.
Mới về không thể tránh khỏi việc bị mẹ Lâm cằn nhằn, bà nói cô còn chưa kết hôn mà đã bỏ bê gia đình, hai tháng mới về một lần.
Lải nhải xong, bà lại thúc giục cô mau chóng kết hôn, chỉ có đăng kí kết hôn mới làm người mẹ như bà yên tâm.
Lâm Lạc ôm túi vải, vội vàng trốn vào phòng.
Để vẽ xong hai chiếc áo phông trong một ngày, cô phải tranh thủ thời gian để vẽ. Hai chiếc áo thun một lớn một nhỏ được đặt trên giường, nhiều màu sơn acrylic khác nhau bày đầy đất.
*
Ngày 20 tháng 9 là sinh nhật Giang Vân Cảnh, Lâm Lạc vẫn cứ đi làm như bình thường.
Cô thấp thỏm cả ngày, thỉnh thoảng lại nhìn vào túi vải —— Vì để Giang Vân Cảnh không phát hiện trước, cô còn cố ý nhét áo vào túi và mang đến công ty.
Vất vả chịu đựng đến lúc tan làm, khi nhìn thấy Giang Vân Cảnh tới đón cô ở dưới toà nhà, tim Lâm Lạc đập dữ dội hơn, cô nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh khi nhận được quà.
Lên xe, Lam lạc thấy hơi căng thẳng, vì sợ lộ tẩy nên cô cứ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.
Một lúc sau, cô nhíu mày, nhận ra đây không phải đường về nhà.
Lâm Lạc nhìn Giang Vân Cảnh rồi hỏi: “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn à?”
Giang Vân Cảnh nhìn thẳng về phía trước, khẽ “Ừ” một tiếng.
Xuống xe, Giang Vân Cảnh dắt Lâm Lạc tới nhà hàng.
Nhà hàng Tây trước mắt đã mở rất nhiều năm, toạ lạc tại khu phố sầm uất nhưng không mất đi phong cách trang nhã, mấy năm trước từng sửa chửa, phong cách Châu Âu ban đầu được thay thế bằng phong cách retro hoài cổ kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Lâm Lạc theo Giang Vân Cảnh tới cửa, ngay lập tức có nhân viên phục vụ mặc vest tới đón.
Hai người được đưa tới vị trí nào đó ở trong góc, Lâm Lạc nhíu mày ngồi xuống.
Suốt quãng đường, ngoài nhân viên phục vụ thì nhà hàng chẳng có một vị khách nào, nhà hàng này đã vắng khách đến mức đó rồi ư? Vậy chứng tỏ sắp đóng cửa đúng không?
Thật đáng tiếc cho phong cách trang trí tinh xảo thế này.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người, Giang Vân Cảnh đẩy đến trước mặt Lâm Lạc, anh khẽ cười: “Muốn ăn gì thì gọi đi.”
Đôi mắt đen láy của Lâm Lạc nhìn lướt qua một lượt, lẽ nào anh đoán ra mình đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh?
Lâm Lạc nghi ngờ nhìn Giang Vân Cảnh, thấy anh nhìn mình, cô lập tức nhìn vào thực đơn: “Bò bít tết, gan ngỗng…”
Giọng nói dừng lại, Lâm Lạc ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Vân Cảnh, nũng nịu nói: “Em uống một chút rượu được không?”
Giang Vân Cảnh mỉm cười, mắt đen loé lên, anh gật đầu, giọng điệu cực kỳ cưng chiều: “Đêm nay thì được.”
Lâm Lạc khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Thả like cho anh.”
Ăn gần xong, nhân viên phục vụ bưng hai đ ĩa tráng miệng lên.
Lâm Lạc cầm thìa múc một miếng, đang chuẩn bị đưa vào miệng thì Giang Vân Cảnh chợt nhì thẳng vào cô, giọng nói có vẻ trang trọng mà xưa nay chưa từng có: “Hôm nay sinh nhật 28 tuổi của anh.”
Muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Lạc, cô đặt thìa xuống, giả vờ rất bất ngờ, trợn to mắt nhìn anh: “Hả? Hôm nay là sinh nhật anh à? Sao anh không nói cho em biết?”
Nói xong, Lâm Lạc gãi đầu, tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, làm bạn gái anh mà lại không biết sinh nhật anh…”
Cô càng nói càng bé, câu cuối cùng như là muỗi kêu: “Vẫn chưa chuẩn bị quà cho anh.”
Lâm Lạc đang kinh ngạc với kỹ thuật diễn của mình, cô muốn quan sát kỹ vẻ mặt của Giang Vân Cảnh, không ngờ giây tiếp theo đèn nhà hàng bỗng mất điện.
Lâm Lạc: “…”
Vậy là một nhà hàng sắp phá sản thậm chí còn không thể trả nổi tiền điện ư?
Trong lúc cô suy nghĩ linh tinh, bên tai bỗng nhiên có tiếng nhạc du dương, như đàn piano, cũng như là đàn violon, giai điệu động lòng người chậm rãi chuyển động trong không khí, lòng Lâm Lạc bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, giọng nói của Giang Vân Cảnh có vẻ trầm thấp êm tai hơn, anh nói: “Lâm Lạc, nhắm mắt lại.”
Lâm Lạc siết chặt vạt váy, ngơ ngác làm theo lời anh.
Dù đã nhắm mắt, Lâm Lạc vẫn cảm nhận được trước mắt dần sáng lên, giống như hồi bé nhìn thấy đom đóm ở nhà bà ngoại, ánh sáng tuy mơ hồ nhưng lại vô cùng ấm áp.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Lạc cũng nghe thấy Giang Vân Cảnh nói: “Ngoan, mở mắt đi.”
Lông mi Lâm Lạc rung rung vài cái, chậm rãi mở to mắt, toàn bộ nhà hàng được bao quanh bởi đủ loại nến, mà cô thì đang đứng giữa các ngọn nến.
Giờ phút này, cô thật sự cảm thấy mình như là tiên nữ rơi xuống trần gian.
Ánh lửa sáng ngời, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Có người đi về phía cô từ trong bóng tối, dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, tay còn cầm một bó hoa hồng to.
Vẻ mặt anh dịu dàng động lòng người, giọng nói nhẹ nhàng: “Lâm Lạc, tặng em cho anh coi như quà sinh nhật được không?”
Không chờ cô trả lời, anh đã quỳ một gối xuống đất, lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy bắt mắt.
Lâm Lạc ôm hoa, nước mắt chảy xuống, cô che miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Tại sao anh lại làm em khóc? Giang Vân Cảnh, anh quá đáng quá…”
Cơ thể Lâm Lạc run nhẹ, khóc không thành tiếng, cô rời mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó khi cụp mắt nhìn anh đã tốt hơn rất nhiều: “Tuy anh hơi quá đáng, nhưng em tốt bụng nên không so đo với anh. Bây giờ anh có thể đeo nhẫn cho em.”
Lâm Lạc giơ tay phải, bỗng nhiên bật cười: “Lại cho anh chiếm hời lớn rồi.”
Đeo nhẫn xong, Giang Vân Cảnh đứng dậy muốn ôm cô, cô vừa khóc tội nghiệp như thế, chỉ có trời mới biết anh đau lòng muốn chết.
Lâm Lạc lại đẩy anh ra, lấy một chiếc hộp giấy ra khỏi túi xách, đáy mắt có chứa vẻ ranh mãnh, đắc ý mở miệng: “Mở ra xem đi.”
Giang Vân Cảnh mỉm cười, “Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?”
Lâm Lạc ghét bỏ bĩu môi: “Nhắm mắt đoán bừa đấy.”
Tay Giang Vân Cảnh khựng lại, duỗi tay véo cái mũi ửng đỏ của Lâm Lạc: “Em giỏi thật.”
Lâm Lạc hất tay anh ra, không chút chột dạ gật đầu: “Đương nhiên rồi, xem anh hời đến mức nào kìa… Anh mở ra đi.”
Giang Vân Cảnh mỉm cười, cẩn thận mở hộp giấy được buộc lại bằng một đồng ruy băng rối tinh rối mù, nhìn thấy một chiếc áo thun trắng.
Ánh mắt lóe lên, anh lấy ra, bất ngờ phát hiện —— Trước áo vẽ một chàng trai cầm ô, đang cụp mắt, không biết nhìn thứ gì.
Lâm Lạc căng thẳng đến mức cổ họng sắp bốc khói, cô thử hỏi một câu: “Thế nào?”
Giang Vân Cảnh cười nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Em vẽ à?”
Lâm Lạc vỗ tay hai cái, gật đầu: “Chúc mừng anh đoán đúng rồi, tốn rất nhiều công sức của em đấy.”
Giang Vân Cảnh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh rất thích.”
Lâm Lạc cười ngọt ngào, chợt nhớ tới điều gì đó, cô lại lấy một chiếc áo thun trắng ra khỏi túi xách, vẫn tỏ vẻ khoe khoang: “Em còn vẽ một chiếc, là đồ đôi với anh đó.”
Cô giũ áo, Giang Vân Cảnh nhìn thấy phía trên vẽ một cái cô gái, đang ngẩng đầu cười nhìn gì đó.
Vừa khéo tại thành một cặp với chàng trai trên áo anh.