Em Rời Đi Không Phải Vì Hết Yêu

Chương 4



Cuộc gọi của Phó Hiển đến vào buổi chiều.

Giọng anh rất bình tĩnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Hôm nay là sinh nhật em, anh đã đặt vé máy bay cho em.”

“Em không phải vẫn luôn muốn được ngắm biển sao?”

“Em cứ đi trước đi, đợi anh xong việc sẽ qua tìm em.”

Tôi nghĩ, có lẽ đây là một bước ngoặt.

Sau khi sinh nhật kết thúc, tôi sẽ nói rõ với Phó Hiển.

Anh sẽ không muốn tôi đi, nhưng chắc chắn cũng sẽ không giữ tôi lại.

Còn điều tôi cần làm… chỉ là không quay đầu.

Thế là, tôi lên máy bay, đến một nơi cách xa hàng ngàn cây số.

Tôi chờ Phó Hiển bốn tiếng đồng hồ.

Gọi cho anh ba cuộc điện thoại.

Không cuộc nào được bắt máy.

Đến cuộc thứ năm, là trợ lý của Phó Hiển nghe máy.

“Chị Ninh Dạng?”

“Anh Phó à? Anh ấy đang chuẩn bị hiện trường cầu hôn.”

“Anh ấy định cầu hôn Lâm Tri.”

Khoảnh khắc nghe thấy những lời này, tai tôi như ù đi.

Tôi ngồi ngẩn người rất lâu, rồi tắt máy, ngồi bên bờ biển.

Bình luận đều đang cười nhạo.

【Giờ thì choáng rồi chứ gì!】

【Thật là, cứ phải mất rồi mới biết quý trọng sao?】

【Bình tĩnh đi, đây chẳng qua là bài kiểm tra của Hiển ca thôi.】

【Chỉ cần nữ chính quay về cướp hôn, buổi cầu hôn này sẽ là của cô ấy.】

Điện thoại báo có tin nhắn đến, tôi mở ra xem.

Là bạn của Phó Hiển gửi đến hai đoạn video.

Trong đoạn đầu, chỉ thấy nửa mặt nghiêng của Phó Hiển, anh đang tựa vào lan can ban công hút thuốc.

“Cậu thật sự muốn cầu hôn con bé thực tập đó à? Còn Ninh Dạng thì sao?”

Anh cười nhạt.

“Cậu không hiểu đâu.”

“Yêu thì có thể với bất kỳ ai, nhưng cưới thì tôi chỉ chọn người dưới 26.”

“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của Ninh Dạng.”

Lặng vài giây, cả đám phá lên cười.

Đoạn thứ hai là bóng lưng của Phó Hiển.

Trước mặt anh là một hàng vệ sĩ.

Anh nghiêm giọng: “Người trong ảnh, nhận cho kỹ. Tuyệt đối không cho cô ấy lên đây.”

Sau hai đoạn video là một tin nhắn: 【Ninh Dạng, em cũng thấy rồi đấy. Khuyên em tốt nhất đừng quay lại, nếu không sẽ chỉ chuốc lấy bẽ bàng.】

Những thứ này, không cần nhìn bình luận tôi cũng biết, chắc chắn là do Phó Hiển sắp đặt.

Đó là cách quen thuộc của anh.

Vừa cho một cái tát, vừa đưa một quả táo.

Dồn tôi vào đường cùng, rồi lại cho tôi một lối thoát, bắt tôi chứng minh tình yêu của mình dành cho anh.

Tôi đã chứng minh rất nhiều lần.

Nhưng dường như vẫn là không đủ.

Tôi nhớ có một lần, trước kỳ thi đại học, thầy giáo đã nhắc nhở chúng tôi phải học cách từ bỏ.

“Từ bỏ những câu hỏi dù có vắt óc cũng không giải được, dồn sức làm những câu mình nắm chắc.”

“Dùng sự thông minh để đổi lấy điểm số.”

“Thi đại học không phải là làm đúng tất cả các câu, mà là chiến thắng trong giới hạn của quy tắc.”

Tôi từng hiểu điều đó.

Sau này lại quên mất.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ… bắt đầu lại với chiến lược ấy, cũng chưa muộn.



8.

Từ nơi cách thành phố ngàn cây số, tôi mất hai tiếng rưỡi để quay về.

Từ sân bay về căn nhà tôi và Phó Hiển từng sống, mất thêm bốn mươi lăm phút.

Tôi thu dọn những món cần thiết, cầm theo giấy tờ, một chiếc vali mà đến nửa cũng không đầy.

Trước khi rời đi, tôi xóa dấu vân tay của mình khỏi hệ thống mở cửa.

Hành động ấy mang theo chút ấu trĩ của sự trả đũa trẻ con.

Tôi đứng ở cửa, ngây ngốc cười một lúc lâu.

Rốt cuộc cũng quay lưng rời đi.

Một tiếng rưỡi sau, tôi đã có mặt ở sân bay.

【Nữ chính rốt cuộc đang làm gì vậy? Cô ấy không biết Hiển ca của chúng ta chỉ chờ cô ấy đến cướp hôn thôi sao?】

【Chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa, nếu cô ấy không đến, nam chính thật sự sẽ biến trò đùa thành thật mất.】

【Gì mà trò đùa thành thật? Không thấy nam chính sắp tan vỡ rồi sao?】

【Thật đấy, người nhạy cảm thật sự cần một tình yêu không bao giờ nguội lạnh.】

【Cô ấy đúng là đã thay đổi. Nếu là tôi, dù Phó Hiển có dựng lên đầy gai nhọn, tôi cũng sẽ ôm lấy anh, ôm cả những gai nhọn đó.】

Tôi cúi mắt, rồi lại ngẩng đầu mỉm cười.

Những dòng bình luận đó, giống hệt như Phó Hiển, đã cắt đi đôi cánh của tôi, trói chặt bước chân tôi lại.

Chúng luôn nói với tôi rằng — Phó Hiển yêu tôi.

Năm tôi 13 tuổi, Phó Hiển cắt đi mái tóc dài của tôi, bình luận bảo tôi đừng phản kháng. Anh làm vậy là vì có thằng con trai khác kéo tóc tôi. Tôi là của anh, tóc tôi cũng là của anh, người khác không được chạm vào.

Năm tôi 14 tuổi, Phó Hiển bỏ mặc tôi giữa đường. Bình luận nói là lỗi của tôi, không nên chỉ bài cho người khác. Anh ghen. Nhưng dù vậy, anh vẫn lo cho tôi, không thật sự rời đi, mà chỉ chuyển ra sau, âm thầm đi theo.

Năm tôi 15 tuổi, chiếc bánh sinh nhật tôi tự tay làm bị anh ném vào thùng rác. Bình luận thở dài: 【Hiển ca chỉ muốn giúp cô ấy xách cặp, sao cô ấy có thể từ chối? Cô ấy không biết, cô ấy từ chối chính là từ chối cả tấm lòng của Hiển ca sao?】

Năm tôi 16 tuổi, tôi nên tỏ tình với Phó Hiển. Nhưng anh sẽ không chấp nhận. Anh sẽ từ chối tôi vô số lần, và tôi phải kiên trì đến khi anh hài lòng.

Năm tôi 17 tuổi, Phó Hiển đồng ý. Bình luận nói anh cuối cùng cũng mềm lòng.

Năm tôi 18 tuổi, anh thay đổi nguyện vọng đại học của tôi. Bình luận bảo: đây là một phép thử. Xem giữa Phó Hiển và tương lai, cái nào quan trọng hơn.

Lần đầu tiên tôi sụp đổ, khóc nức nở nói với anh:

“Anh quan trọng. Anh là người quan trọng nhất với em trên thế giới này.”

“Nếu không có anh, em không biết mình sẽ ra sao.”

“Anh cho em chỗ ở, cho em ăn uống, đóng học phí cho em.”

“Anh bảo em làm gì em cũng đồng ý.”

“Nhưng Phó Hiển, em thật sự muốn học ở ngôi trường đó.”

Phó Hiển hỏi tôi: “Em yêu anh, hay là đang trả ơn cho anh?”

Tôi cắn chặt môi, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Em yêu anh mà.”