Tôi không ngờ lại gặp Hàn Chương ở sân bay.
Anh lớn hơn Phó Hiển vài tuổi.
Là kiểu người giống như “đại ca” trong giới của họ.
Khi Phó Hiển và đám bạn còn đang đánh nhau ngoài đường, thì anh đã đưa công ty mình lên sàn chứng khoán.
Anh có thành tựu nổi bật trong lĩnh vực trò chơi điện tử và kỹ thuật phần mềm.
Hồi học đại học, tôi từng nghĩ: Nhất định mình phải trở thành người như anh, đuổi kịp anh, rồi vượt qua anh.
Nhưng anh lại ghét tôi.
Đối với một người luôn che giấu cảm xúc như anh, thích ai, ghét ai… đều sẽ không biểu hiện rõ ràng.
Thế mà anh lại từng chủ động nói — không ưa kiểu người như tôi.
Phó Hiển từng hỏi tôi: “Em chọc giận anh ta khi nào vậy?”
Tôi lắc đầu, nói không biết.
Anh liền cảnh cáo tôi: “Vậy thì thấy anh ta thì tránh ra xa, nếu không đến anh cũng không bảo vệ nổi em.”
Nghĩ đến đây, tôi liền đổi hướng, định rẽ sang phía khác.
Nhưng trợ lý của anh ta lại chặn tôi lại.
“Cô Ninh, tổng giám đốc Hàn mời cô qua ngồi một lát, không biết cô có thể nể mặt không?”
Tôi kéo nhẹ khóe môi.
Đây đâu phải là người tôi dám không nể mặt chứ.
Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò — tại sao anh ta lại muốn mời tôi?
Thế là tôi bước tới.
Anh đeo kính gọng mảnh, đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
Không hề ngẩng đầu.
Chỉ nhàn nhạt hỏi: “Uống gì?”
“Không cần đâu.”
“Hai ly espresso.”
“Vâng, thưa sếp!”
……
Khóe miệng tôi giật giật.
Không ai lên tiếng thay tôi.
Cuối cùng, anh ngẩng mắt lên.
Tháo kính xuống, xoa nhẹ mi tâm.
“Tôi cần tỉnh táo. Em chắc cũng không ngủ được.”
Ồ, đây là đang giải thích sao?
“Cảm ơn anh Hàn.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, mang theo sự điềm tĩnh và lạnh nhạt đặc trưng của một người luôn ở vị trí cao.
Thế nhưng lời anh nói lại đầy mùi hóng chuyện.
“Em đang… bỏ trốn?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh.
Anh hơi nhướng mày.
“Ngay lúc này mà gặp được em ở đây, tôi chỉ có thể đoán như vậy thôi.”
Tôi càng ngạc nhiên hơn.
“Cả anh cũng biết rồi ạ?”
Anh gõ vào điện thoại, mở một trang livestream, đưa đến trước mặt tôi.
“Cả thành phố đều biết rồi.”
Trong livestream, Phó Hiển đang ôm bó hoa hồng, chậm rãi bước về phía cô gái ở giữa sân khấu.
Anh đang cầu hôn.
Cầu hôn trực tiếp trước hàng ngàn người.
Hàn Chương tắt màn hình.
“Em không đi sao?”
“Không đi.”
Anh khẽ gật đầu.
“Cũng chưa đến mức ngu ngốc.”
Vừa nói, trợ lý của Hàn Chương bước đến.
Anh đẩy ly cà phê tới trước mặt tôi.
“Uống đi. Nếu đã định rời đi, thì rời đi trong tỉnh táo.”
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy trong câu nói ấy có ẩn ý gì đó.
Cuối cùng, tôi không kìm được, hỏi ra miệng.
“Anh Hàn, tại sao anh lại ghét em?”
Hàn Chương không trả lời ngay.
Anh nhấp một ngụm cà phê, cổ họng khẽ chuyển động.
Một lúc sau, anh nói:
“Tôi cũng có một câu hỏi — em còn nhớ tôi không?”
Câu hỏi khiến tôi sững người.
Tôi không nhớ từng có liên hệ gì với Hàn Chương.
Anh là người mới về nước vài năm gần đây, còn quốc gia mà anh từng sống, tôi chưa từng đặt chân đến.
Có lẽ nhìn ra sự ngập ngừng và mơ hồ của tôi.
Hàn Chương bật cười, đột nhiên nghiêng người về phía tôi.
“Biết tại sao tôi ghét em không?”
“Tôi ghét tất cả những người phung phí tài năng của mình.”
Rồi anh nói ra một cái tên.
Khoảnh khắc đó, cả người tôi cứng đờ.
Đó là tên tôi dùng khi tham gia một cuộc thi thuật toán năm tôi 19 tuổi.
Tôi giành giải nhì.
Nhưng còn chưa kịp bước lên bục nhận thưởng, tôi đã vội vã về nước.
Phó Hiển xảy ra chuyện.
Vì bị mẹ kích thích, lại vì tôi không ở bên cạnh, anh phát sinh phản ứng tâm lý, cắt cổ tay t/ự s/á/t.
Anh nằm viện nửa năm.
Tôi chăm sóc anh suốt nửa năm, không rời nửa bước.
Trong thời gian đó, từng có một nhóm gọi đến mời tôi tham gia phát triển bộ máy trò chơi của họ, nói rằng công ty họ đang…
Tôi chưa nghe hết, đã tắt máy.
Vì Phó Hiển lại bắt đầu nổi cơn.
Bỗng dưng, tôi ngẩng đầu lên.
Cái giọng đó… là Hàn Chương.
“Xem ra em nhớ rồi.”
Anh đứng dậy: “Tôi từng rất tiếc vì không mời được cô thiên tài năm đó.”
“Nhưng tôi nghĩ, cô ấy chắc chắn sẽ có một sân khấu lớn hơn.”
“Thế mà kết quả là — đi làm thị trường? Làm marketing?”
“Ninh Dạng, em hối hận không?”
Hàn Chương đã rời đi.
Ly cà phê trên bàn cũng được thu dọn sạch sẽ.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tôi biết… không phải vậy.
Tôi không kìm được, vùi đầu vào lòng bàn tay.
Hối hận không?
Tôi không biết.
Năm 19 tuổi, Phó Hiển quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Năm 26 tuổi, tôi muốn đi tìm xem — Ninh Dạng là ai.
Năm ấy, tôi từng bắn một phát về phía giấc mơ của mình.
Nhiều năm sau, phát súng ấy bắn trúng giữa trán tôi.
10.
Ninh Dạng tắt máy.
Phó Hiển đứng sững một lúc rất lâu, cho đến khi bạn anh đi tới, khẽ đẩy anh một cái.
Anh ngơ ngác đưa điện thoại ra.
“Cậu xem hộ tôi, điện thoại tôi có bị hỏng không?”
“Sao vậy? Không hỏng mà, vẫn dùng tốt lắm!”
“Không thể nào! Nếu không hỏng, sao tôi gọi cho Ninh Dạng lại bị cô ấy cúp máy?”
Người bạn sững lại, gãi đầu ngượng ngùng.
“Là… Ninh Dạng cúp máy à?”
“Cậu đang nói vớ vẩn gì đấy?” Phó Hiển gào lên, siết chặt điện thoại, sải bước đi ra ngoài.
“Ninh Dạng chưa từng cúp máy của tôi.”
Anh lao xuống lầu, túm lấy một người trong đám vệ sĩ.
“Có phải các người làm Ninh Dạng bị thương không?”
“Tôi đã cảnh cáo rồi, chỉ làm ra vẻ thôi, không được chạm vào cô ấy.”
Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau.
“Nhưng… cô Ninh chưa từng tới đây.”
“Không thể nào! Có phải các người không nhìn rõ không? Hay là cô ấy vào từ cửa khác? Camera đâu, mở ra cho tôi!”
Mọi người lập tức bận rộn tra kiểm, còn Phó Hiển như vừa nhớ ra điều gì, ánh mắt sáng lên.
“Hôm nay là sinh nhật của Ninh Dạng.”
“Cô ấy nhất định đang đợi tôi ở bờ biển.”
“Cô ấy thích ngắm biển.”
“Chắc chắn cô ấy đang chờ tôi đến tìm cô ấy.”
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Trợ lý vội nhìn đồng hồ: “Một giờ mười hai phút sáng.”
Ánh sáng trong mắt Phó Hiển hơi nhạt đi, nhưng anh nhanh chóng tự an ủi mình.
“Không sao, tôi đã chuẩn bị quà cho Ninh Dạng, có thể tổ chức lại.”
“Chỉ trễ hơn một tiếng thôi, cô ấy sẽ không trách tôi đâu.”
Vừa nói, anh vừa định rời đi.
Lâm Tri — người bị bỏ lại trên tầng thượng — cuối cùng cũng chạy tới.
Cô ta túm lấy tay Phó Hiển.
“Ông chủ, anh đi đâu vậy? Nghi thức của chúng ta còn chưa xong, sao lại không tiếp tục nữa?”
“Anh chẳng phải đã nói muốn kết hôn với em sao? Là anh nói anh thích em mà! Giờ anh lại định đi tìm ai?”
“Tìm Ninh Dạng à?”
“Vậy em là cái gì?”
“Cút đi!” Phó Hiển gào lên, muốn hất cô ta ra.
Nhưng Lâm Tri túm chặt không buông, mặt đỏ bừng, sắp khóc.
“Anh đã sắp cầu hôn em rồi, cô ta thì là cái gì chứ…”
“Cô thì là cái gì?”
Phó Hiển bóp lấy cổ Lâm Tri, ánh mắt dữ dội như thể muốn xé xác người trước mặt.
“Biết rõ tôi có bạn gái mà vẫn cố tình dụ dỗ, ve vãn tôi, tôi chỉ tiện tay lợi dụng cô thôi, cô tưởng là thật à?”
Anh đẩy mạnh cô ta sang một bên.
“Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa.”
Phó Hiển đến được bờ biển là ba tiếng sau đó.
Vừa xuống máy bay, anh đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý — nói rằng đã kiểm tra thông tin chuyến bay, Ninh Dạng đã trở về thành phố.
Khoảnh khắc ấy, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng hạ xuống.
Bước chân anh chậm lại, không còn vội vã nữa.
Anh cười khổ, mình thật sự điên rồi, sao có thể nghĩ rằng Ninh Dạng sẽ biến mất mãi mãi?
Đó là Ninh Dạng cơ mà, Ninh Dạng của anh.
Cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi anh.
Chỉ là lần này cô ấy làm chưa tốt.
Tất nhiên, bản thân anh cũng hơi quá đáng.
Anh nghĩ, chỉ cần Ninh Dạng xin lỗi, anh sẽ tha thứ, sẽ không đặt thêm bất kỳ rào cản nào nữa.
Phó Hiển chậm rãi bước về phía bờ biển.
Biển đêm tối đen như mực, mang theo sự huyền bí.
Anh bỗng rất muốn biết, Ninh Dạng đã đợi ở đây bao lâu, và đã làm những gì.
Phía xa có ánh đèn nho nhỏ, là một cửa hàng nhỏ vẫn còn sáng đèn, bán cà phê, bánh ngọt và một vài món lặt vặt.
Chủ quán gục đầu, lim dim buồn ngủ.
Phó Hiển gõ nhẹ lên mặt quầy.
“Vâng? Anh muốn dùng gì?”
“Tôi có thể xem camera được không?”
“Mất đồ à?”
“Ừ, bạn gái tôi mất tích rồi.”
Ông chủ nhiệt tình vội vàng mở camera.
Rất nhanh, Phó Hiển đã tìm được hình ảnh của Ninh Dạng.
Cô mặc áo thun, quần dài đơn giản, tóc buộc tùy ý, dáng người gầy gò.
Cô đứng một lúc bên bờ biển, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Lúc thì nhìn ra xa, lúc thì xem điện thoại, còn lại đa phần là ngẩn người.
Thời gian trôi từng phút từng giây, cứ mỗi 40 phút, cô sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Bàn tay buông thõng bên người của Phó Hiển khẽ động.
Những cuộc gọi đó — đều là gọi cho anh.
Anh hút thuốc, nghe điện thoại đổ chuông, mà không bắt máy cuộc nào.
Cảm giác ấy… thật khoái cảm.
Anh thích nhìn thấy Ninh Dạng vì anh mà lo lắng, bối rối, thậm chí bật khóc.
Nỗi đau của Ninh Dạng chính là bằng chứng cho tình yêu của cô dành cho anh.
Thế nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy sự điềm tĩnh trong đoạn ghi hình…
Phó Hiển lại cảm thấy có gì đó vỡ vụn.
Không hề có la hét, cũng không có đau đớn.
Chỉ như đang hoàn thành một nhiệm vụ mà thôi.
Anh tua nhanh video.
Những đoạn clip mà bạn bè gửi cho Ninh Dạng, đều là anh bảo họ làm.
Anh muốn cô sốt ruột, muốn cô hối hận.
Nhưng kết quả thì sao?
Không có gì cả.
Vẫn là sự tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Trong khoảnh khắc ấy, như có một bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ họng anh.
Anh không rõ bản thân đang lo lắng điều gì.
Chỉ thấy nghẹt thở.
Giống như một cơn giông lớn đang kéo đến, mây đen dày đặc đè nặng lên ngực.
Lúc này, trong đầu Phó Hiển chỉ còn một ý nghĩ — anh phải gặp được Ninh Dạng.
Nhưng cô không còn ở đó nữa.
Thông tin chuyến bay xác nhận Ninh Dạng đã trở lại thành phố.
Nhưng nhà không có, công ty cũng không.
Vậy cô còn có thể đi đâu?
Phó Hiển ngồi trong phòng khách, từ nửa đêm cho đến khi trời sáng.
Trợ lý lau mồ hôi, lắc đầu.
“Phó tổng, tôi sẽ tiếp tục cho người tìm.”
Phó Hiển mặt mày âm trầm, cầm ly thủy tinh trong tay ném mạnh xuống sàn.
“Đừng tìm nữa, cứ để cô ấy đi.”
“Nếu cô ấy dám bỏ đi, thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Lần này, Ninh Dạng thật sự đã chọc giận anh.
Anh muốn xem — trong cái thành phố này, ngoài bên cạnh anh, Ninh Dạng còn có thể đi đâu được nữa.