Em Rời Đi Không Phải Vì Hết Yêu

Chương 8



Tôi gặp lại Phó Hiển sau khi về nước được bốn tháng.

Thành phố này rất lớn, muốn tình cờ chạm mặt một người thật sự không dễ.

Hôm đó, tôi chỉ là quá mệt, xuống lầu mua một ly cà phê, lại bị ai đó bất ngờ giữ lấy khi đi ngang qua.

“Ninh Dạng?”

Giọng nói khàn đục, thô ráp đến méo mó.

Tôi quay đầu lại — và thấy Phó Hiển.

Anh gầy đi, hốc hác, mỏi mệt đến mức không thể che giấu.

Nhưng ánh mắt tôi vẫn bình tĩnh, trái tim cũng bình lặng như nước.

Tôi thậm chí còn có thể mỉm cười, gật đầu chào anh một cái.

“Lâu rồi không gặp.”

Sau đó, tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.

“Tạm biệt.”

Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy, tôi không để trong lòng.

Cho đến lúc chuẩn bị tan làm, Hàn Chương gõ nhẹ lên bàn làm việc của tôi.

“Phó Hiển đang ở dưới lầu.”

Tôi ngẩng đầu lên, không giấu nổi kinh ngạc.

“Xin lỗi, để tôi xuống nói chuyện với anh ấy.”

Nhưng Hàn Chương giữ tôi lại.

“Tôi chỉ nói để cô biết. Nếu không muốn gặp, có thể đi thang máy riêng.”

Tôi suy nghĩ một lát.

“Không sao. Sớm muộn cũng phải gặp.”

“Nhưng đừng vào buổi tối. Đừng đi một mình.”

“Ninh Dạng, một năm rưỡi qua, Phó Hiển tìm cô đến mức phát điên rồi.”

Lời anh nói khiến tôi sững lại.

Tôi nhớ, lúc mới ra nước ngoài, tôi rất sợ Phó Hiển đột ngột xuất hiện trước mặt mình.

Tôi thường hay giật mình tỉnh giấc, thường có cảm giác phía sau có ai đó đang theo dõi.

Mãi đến khi Hàn Chương cam kết với tôi, tôi mới thực sự yên tâm.

Dần dần, tôi bắt đầu nghĩ… là do mình suy diễn quá nhiều, tự đề cao bản thân.

Tôi và Phó Hiển chẳng qua chỉ là một mối tình không mấy vui vẻ. Giờ chia tay rồi, ai đi đường nấy, gặp lại cũng chỉ là xã giao gật đầu.

Cho đến khi nghe được những lời này.

“Lúc đầu…”

Anh gật đầu: “Chuyến bay xuất cảnh của cô, tôi là người đã cố tình giấu thông tin.”

Nếu không, Phó Hiển hẳn đã tìm thấy tôi từ lâu rồi.

“Một năm rưỡi qua, anh ta làm đủ chuyện điên rồ. Ép một sinh viên tên Lâm Tri phải nghỉ học. Gửi mẹ ruột vào bệnh viện tâm thần. Vì nhiều lần ra tay đánh người, anh ta bị hội đồng quản trị bãi nhiệm chức vụ.”

“Bây giờ, anh ta sống trong rượu chè, trụy lạc, sa đọa… nhưng thứ duy nhất chưa từng từ bỏ — là tìm cô.”

“Tôi đã tra camera. Hôm nay anh ta bám theo cô đến tận công ty, hỏi tên ở quầy lễ tân, xác nhận đi xác nhận lại. Lúc chạm mặt mà không làm gì… có lẽ là vì anh ta chưa kịp phản ứng.”

“Tôi nghe nói, anh ta thường xuyên có ảo giác.”

Tôi ngẩn người rất lâu.

Hàn Chương không rời đi, kéo ghế ngồi đối diện tôi.

Tay tôi siết chặt trên mặt bàn.

Ngước mắt nhìn anh:

“Sếp… tôi có hơi sợ. Phải làm sao đây?”

Nhưng Hàn Chương lại khẽ cười.

“Sợ à? Không phải là đau lòng à?”

“Nếu là vậy thì tôi cũng thấy mừng cho cô đấy.”

Có lẽ anh nói đùa để làm tôi bớt căng thẳng, và tôi cũng bật cười thật.

“Sao lại thế được…”

“Có thể trước kia đúng là có…”

“Nhưng bây giờ tôi trưởng thành rồi mà.”

“Tôi có thể xin lệnh bảo vệ không?”

Anh đứng dậy.

“Đi thôi, để tôi đưa cô về.”



16.

Phó Hiển chờ tôi ba ngày.

Đó là giới hạn kiên nhẫn cuối cùng của anh ta.

Chiều ngày thứ ba, anh ta bắt đầu xông vào cưỡng chế.

Hàn Chương bảo tôi đừng lo, cứ yên tâm tạo ra giá trị cho công ty.

Còn anh thì chọn cách báo cảnh sát.

Phó Hiển bị bắt đi.

Vì ra tay đánh một nhân viên bảo vệ, anh ta bị tạm giam bảy ngày.

Bảy ngày sau, anh ta không quay lại.

Tôi không ngây thơ đến mức nghĩ anh ta thực sự rút được bài học.

Cũng không thể suốt đời sống trong lẩn tránh.

Cuối cùng, tôi chọn cách chủ động hẹn gặp.

Điện thoại vừa kết nối, tôi mới nói một tiếng “Alo”, đầu bên kia đã bật cười.

“Hóa ra là Hàn Chương. Là hắn giấu em, đưa em đi. Khó trách, trách sao anh tìm mãi không thấy. Ninh Dạng, em làm sao dám? Em là của anh, chỉ có thể là của anh!”

Từng có lúc, Phó Hiển giống như kẻ nắm giữ sinh mạng tôi.

Tôi là con rối bị giật dây trong tay anh ta, mọi thứ của tôi đều do anh ta quyết định.

Tôi yêu anh ta, cũng sợ anh ta.

Sau này tôi nghĩ, có lẽ tôi không thực sự yêu.

Chỉ là một dạng ký sinh cảm xúc sinh ra từ nỗi sợ hãi.

Rồi sau đó tôi lại nghĩ, thừa nhận từng yêu một người như thế, hình như… cũng chẳng có gì to tát.

Bây giờ, nghe anh ta nói mấy lời như thế, tôi không nhịn được khẽ “xì” một tiếng — hơi… trẻ trâu.

“Thế này nhé, chúng ta gặp mặt. Trưa mai 12 giờ, anh đến công ty tôi, sẽ có người đưa anh lên.”

Nói xong, không đợi anh ta kịp nói thêm gì, tôi dứt khoát cúp máy.

Sân nhà của tôi, một đám đồng nghiệp uất khí tích tụ, nếu anh ta khiến tôi chột dạ thì tôi nhận.

Tôi không tin, ở đây mà anh ta còn dám làm gì được tôi.

Trưa hôm sau, khi Phó Hiển đến, tôi đang ăn cơm hộp.

Ánh mắt anh ta dán chặt vào tôi, sắc bén và giận dữ đến cực điểm.

Còn tôi thì hoàn toàn dửng dưng.

“Ngồi trong kia, đợi tôi năm phút.”

Tôi vừa ăn, vừa theo dõi tiến trình chương trình đang chạy.

Đến khi ăn hết miếng cuối cùng, chương trình cũng chạy xong.

Tôi đứng dậy, bước vào phòng họp.

Ngay khoảnh khắc cửa khép lại, Phó Hiển bất ngờ nhào tới.

“Đừng làm loạn.”

Tôi giơ món đồ trong tay lên chặn anh ta.

“Đồ chơi tự chế của mấy em kỹ sư bên phòng R&D đấy, tuy không gây chết người nhưng có thể khiến anh ngất xỉu trong vài giây.”

Phó Hiển lập tức sững lại.

Tôi thấy rõ lồng ngực anh ta phập phồng, hàm cắn chặt, nắm tay siết chặt.

Ánh mắt nhìn tôi như thể nhìn kẻ thù g/i/ế/t cha.

Chắc chắn trong lòng anh ta có vô số điều muốn nói.

Nhưng tôi thì không muốn dài dòng, nên tôi lên tiếng trước:

“Vậy thế này đi, đưa ra điều kiện. Làm sao thì anh mới chịu buông tha tôi?”

“Không thể nào.” Phó Hiển nghiến răng ken két.

“Em nợ anh. Ninh Dạng, tại sao em lại có thể nói dừng là dừng?”

Tôi mím môi, khẽ “chậc” một tiếng.

“Mẹ tôi c/h/ế/t rồi.”

“C/h/ế/t vì tai nạn giao thông.”

“Lúc ấy, một mạng người trị giá khoảng năm, tám trăm ngàn gì đó. Tiền bồi thường chắc vẫn nằm trong tay nhà họ Phó. Tính ra cũng đủ trả cho những năm tháng tôi ăn ở, tiêu dùng trong nhà các người rồi.”

Phó Hiển cứng đờ.

Anh ta có lẽ không ngờ tôi sẽ lôi chuyện này ra.

“Em dùng tiền để nói chuyện với anh?”

“Ninh Dạng, em nợ anh chỉ là tiền sao?”

“Nếu không có anh, em nghĩ em sẽ rơi vào hoàn cảnh nào, em thật sự không rõ ư?”

Lời này… đúng là thật.

Hồi đó, đề nghị đưa tôi vào cô nhi viện đã là nhân đạo lắm rồi.

Trong nhà họ Phó, cả người thân trực hệ lẫn họ hàng bên ngoài đều đã bắt đầu lộ vẻ soi mói.

“Mẹ nó là một người đẹp, con bé này lớn lên chắc chắn sẽ xinh như mẹ, nuôi thêm hai năm thì tội gì đem cho người khác, chi bằng giữ lại nuôi.”

Những câu nói đó từng là ác mộng đời tôi.

Cho nên, sự xuất hiện của Phó Hiển khi ấy — chính là cứu rỗi.

“Nhưng tôi cũng đã ở bên anh mười bốn năm. Là thùng rác cảm xúc cho anh, là bao cát để anh trút giận, là bạn giường của anh. Ơn cứu mạng, tôi trả đủ rồi, đúng không?”

“Ninh Dạng, em biết mình đang nói gì không?”

“Tình cảm giữa chúng ta bao nhiêu năm qua, trong mắt em chỉ là thùng rác, bao cát và bạn giường?”

Câu đó khiến tôi có phần nghẹn lời.

“Tôi nói đến tình cảm, anh lại lôi chuyện nợ nần.”

“Tôi nói chuyện nợ nần, anh lại nhắc đến tình cảm.”

“Phó Hiển, anh thế này gọi là vô lý lắm anh biết không?”

Anh ta đột nhiên khựng lại, cúi gằm mặt, rồi bật cười khẽ khàng, đầy run rẩy.

Khi ngẩng lên, vành mắt đã ửng đỏ.

“Ninh Dạng… gọi anh thêm một lần nữa.”

Điên rồi!