Tôi lạnh mặt, nhìn thẳng vào Phó Hiển.
Trong mắt hắn là nỗi đau bị đè nén và sự điên cuồng cũng bị đè nén.
E rằng cuộc nói chuyện này không thể có kết quả gì.
Tôi chuẩn bị rời đi.
Hắn thoáng hoảng loạn, lại muốn tiến lên lần nữa.
Lại một lần nữa bị tôi cầm đồ trong tay chặn lại.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi.
“Ninh Dạng, là anh sai rồi.”
“Trước đây là anh không đúng, anh sẽ thay đổi.”
“Chỉ cần em quay về, chúng ta làm lại từ đầu.”
“Ninh Dạng, em coi như thương hại anh một lần được không?”
Phó Hiển run rẩy kéo tay áo lên, để lộ những vết sẹo chằng chịt nơi cổ tay.
“Anh sẽ c/h/ế/t mất.”
“Không có em, anh sẽ c/h/ế/t.”
Tôi nhìn chằm chằm vào những vết sẹo ấy rất lâu.
Thấy tôi có vẻ dao động, trong mắt hắn ánh lên sự mừng rỡ điên cuồng.
Tôi lại nhàn nhạt mở miệng:
“Nhẹ quá.”
“Gì cơ?”
“Lực tay nhẹ quá, sẽ không để lại sẹo.”
Tất cả cảm xúc trên mặt Phó Hiển cứng đờ.
Tôi vẫn bình thản, giơ tay áo mình lên.
“Anh phải như thế này, lực mới đủ để gọi là ‘cắt cổ tay’.”
Chỉ trong tích tắc, Phó Hiển như quên thở.
Hắn run rẩy định đưa tay ra, nhưng lại như bị điện giật rụt lại ngay lập tức.
“Tại sao?”
Ba chữ ấy — là những lời chân thật nhất tôi nghe được trong buổi gặp hôm nay.
Nhưng tôi lại thấy buồn cười.
Thì ra, con người thật sự có thể lừa dối chính mình đến mức tin vào lời nói dối của mình.
“Anh không biết tại sao ư?”
“Không biết tôi từng cắt cổ tay lúc nào?”
“Hay không biết mỗi vết sẹo kia là từ khi nào?”
“Anh đều biết hết.”
“Biết đến cả việc tôi thà cắt cổ tay cũng không rời khỏi anh, điều đó mới chứng minh tôi yêu anh, đúng không?”
18.
Có lẽ… tôi và Phó Hiển đều không phải những con người lành lặn thực sự.
Từng có một thời, trong mắt tôi, những giày vò đến đau đớn muốn chết giữa tôi và hắn mới là trạng thái bình thường.
Phải đau mới biết yêu.
Đau càng sâu, yêu càng sâu.
Nhưng rồi… cho đến khi tôi được nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn,
Gặp nhiều người hơn,
Tôi mới bàng hoàng nhận ra — hình như, không phải như vậy.
Bác sĩ tâm lý từng nói:
Sau mỗi lần cãi vã rồi làm lành, não sẽ tiết ra lượng dopamine cao hơn bình thường đến 300%.
Chính cơ chế gây nghiện tâm lý đó khiến người ta lầm tưởng rằng: đau đớn = yêu thương.
Nhưng sự đau đớn chỉ nuôi dưỡng sự phục tùng.
Chỉ có tình yêu chân chính mới nuôi dưỡng được máu thịt và sức sống mạnh mẽ trong con người.
Khi một mối quan hệ cần phải tưới bằng máu tươi mới có thể tiếp tục,
Nó tuyệt đối không phải là tình yêu — mà chỉ là bản sao méo mó của tình yêu.
Tôi nhìn hắn, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Phó Hiển, lý do duy nhất tôi rời khỏi anh là vì tôi đang cầu sinh.”
“Nếu chúng ta tiếp tục ở bên nhau, không phải tôi g/i/ế/t c/h/ế/t chính mình thì sẽ là tôi g/i/ế/t c/h/ế/t anh.”
“Không phải!” – Phó Hiển gần như gào lên.
“Không phải vậy, Ninh Dạng, không phải vậy!”
“Em chỉ đang giận thôi, em về đi, chúng ta làm lại, anh sẽ đưa em đi ngắm biển, anh—”
“Phó Hiển!” – tôi ngắt lời hắn.
“Người thích ngắm biển, là anh, không phải tôi.”
“Cuối cùng, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
Việc anh theo dõi tôi, quấy rối tôi, xông vào nơi làm việc, hành hung bảo vệ và cả hành vi mất kiểm soát hôm nay — tất cả, tôi sẽ trình lên cơ quan pháp luật.
Bộ phận pháp lý của công ty sẽ giúp tôi hoàn thiện hệ thống phòng vệ pháp lý trong vòng 24 giờ tới.
24 giờ sau, anh sẽ nhận được thư cảnh cáo chính thức.
Từ thời điểm đó, bất kỳ hành vi quấy rối nào của anh đối với tôi đều sẽ khiến anh phải chịu trách nhiệm pháp lý tương ứng.”