Em Trai Nhỏ Nhà Bên

Chương 1



 

Sau kỳ thi đại học, em trai tôi được phỏng vấn.

 

Phóng viên: "Sau kỳ thi đại học, em có nguyện vọng gì không?"

 

Em trai tôi: "Hứa Hàng khoa Y trường A, Diệp Sí khoa Biểu diễn trường các anh thích anh, ngày nào cũng xem video tranh biện của anh rồi hú hét như quái thú. Nguyện vọng của em là, làm ơn hẹn hò với chị ấy đi! Coi như cứu vớt thế giới."

 

Phóng viên: "Diệp Sí là...?"

 

Em trai tôi: "Là bà chị vô dụng của tôi đấy, chán chẳng buồn nói."

 

Phóng viên cười ha ha rồi đưa micro cho một bạn học khác vừa ra khỏi trường, Cố Viêm.

 

Phóng viên: "Bạn học, vậy nguyện vọng của em là gì?"

 

Cố Viêm: "Hy vọng nguyện vọng của cậu ấy không thành hiện thực."

 

Phóng viên, em trai tôi: "Tại sao?"

 

Cố Viêm: "Vì tôi thích chị cậu ấy, tôi muốn theo đuổi chị ấy."

 

Em trai tôi: "Bớt xàm, đi c.h.ế.t đi!!!"

 

1

 

Lúc này, chẳng ai để ý rằng một con ếch cô đơn cầm hoa hướng dương đã bắt đầu nắm chặt tay.

 

Ngày em trai tôi thi đại học, tôi mặc đồ ếch cô đơn đến cổng trường đón nó.

 

Đứng dưới nắng nửa ngày, tôi sắp chảy mỡ đến nơi, nếu không phải vì tình chị em thắm thiết, tôi đã chuồn từ lâu rồi.

 

Nhưng nghĩ đến cái mặt đáng đ.ấ.m của nó mọi ngày, tôi lại kiên định với mục tiêu của mình.

 

Thà c.h.ế.t nóng chứ nhất định phải làm nó mất mặt!

 

Đột nhiên, hai thằng choai choai khoác vai nhau đi ra từ cổng trường. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi chúng nó thế nào thì đám phóng viên đã cầm mic lao vào như ong vỡ tổ.

 

"Bạn học! Bạn học! Thi đại học xong cậu có nguyện vọng gì không?"

 

Đến gần mới nhận ra thằng em trời đánh của tôi và một đứa bạn hay đến nhà tìm nó chơi.

 

Thằng nhóc Diệp Dương đảo mắt nhìn quanh, vừa hay thấy tôi đang mặc đồ hình ếch, nó nhếch mép cười đểu rồi nhìn thẳng vào ống kính.

 

Thôi xong, thằng nhãi này lại định giở trò rồi!

 

Với kinh nghiệm bao năm đấu trí với nó, tôi chắc chắn là nó nhận ra tôi, và sắp tới màn quậy phá đây.

 

Quả nhiên, Diệp Dương cầm micro, hùng hồn tuyên bố nguyện vọng của mình trước ống kính.

 

"Hứa Hàng khoa Y trường A, Diệp Sí khoa Biểu diễn trường các anh thích anh, ngày nào cũng xem video tranh biện của anh rồi hú hét như quái vật ấy. Nguyện vọng của em là, làm ơn hẹn hò với chị ấy đi! Cứu rỗi thế giới này đi mà."

 

Câu này vừa thốt ra, đám phóng viên ngớ người, vô thức hỏi lại:

 

"Xin hỏi, Diệp Sí là...?"

 

"À, Diệp Sí là bà chị vô dụng của em."

 

Phóng viên nghe xong cười ha hả, vội khen hai chị em tôi tình cảm, rồi đưa micro cho Cố Viêm, người đi cùng Diệp Dương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Viêm tôi biết, là hàng xóm của tôi và Diệp Dương, quan hệ của cậu ấy với Diệp Dương rất tốt, hồi bé thường sang nhà tôi chơi với nó.

 

Cố Viêm cầm lấy micro, lặng lẽ bỏ tay đang khoác vai Diệp Dương xuống, kéo giãn khoảng cách với nó.

 

"Tôi hy vọng nguyện vọng của cậu ấy không thành hiện thực."

 

Tôi và Diệp Dương đồng thời nhìn về phía Cố Viêm, không hiểu sao cậu ấy lại nói vậy. Phóng viên cũng vội hỏi Cố Viêm lý do.

 

"Bởi vì tôi thích chị gái cậu ấy, tôi muốn theo đuổi chị ấy!"

 

"Tiện thể tôi nói thêm câu nữa, làm ơn hủy bỏ chế độ một ngày nghỉ, hủy bỏ tăng ca không lương, đừng có mà đổi ngày nghỉ bù nữa nhé. Với cả phí ship gà rán có thể hủy luôn không?"

 

Cố Viêm nói xong, chuẩn bị trả micro cho phóng viên, nhưng micro còn chưa đến tay phóng viên, thằng em tôi đã vung nắm đ.ấ.m định đ.ấ.m cậu ấy.

 

"Cố Viêm, bớt xàm xí cho ông nhờ, c.h.ế.t đi!!!"

 

Cố Viêm dường như đã đoán trước được phản ứng của Diệp Dương, giật lấy micro của phóng viên rồi ba chân bốn cẳng chạy.

 

Gặp dây cảnh giới của cảnh sát, cậu ấy sải bước dài vượt qua, Diệp Dương cũng hùng hổ đuổi theo phía sau.

 

Phía sau hai người bọn họ còn có phóng viên và quay phim vác máy quay vừa đuổi vừa hét.

 

"Bạn học, trả micro lại cho chúng tôi đi, cái này là đồ nghề của chúng tôi đó, không thể mất được!!"

 

Nhìn cái đoàn người như xe lu này, tôi đứng bên cạnh trợn tròn mắt, hai tay trong bộ đồ thú hình ếch bắt đầu vô thức nắm chặt.

 

Dưa Hấu

[Diệp Dương, thứ bảo vệ mày không phải tình chị em của chúng ta, mà là Hiến pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam!]

 

Còn chuyện Cố Viêm nói thích tôi muốn theo đuổi tôi thì tôi hoàn toàn không để ý, chỉ coi là mấy thằng bạn thân trêu nhau muốn làm bố của nhau thôi.

 

2

 

Lúc Diệp Dương và Cố Viêm trở về mình đầy thương tích, cúi gằm mặt đứng trước mặt tôi.

 

Diệp Dương chắc chắn đã thấy tôi từ lâu rồi, nó biết lần này không thể thoát được, nhưng nó cứ thích đ.â.m đầu vào, tôi cũng chịu không hiểu nổi.

 

"Chị, em sai rồi."

 

Tôi cầm cái chổi lông gà chỉ còn vài cọng đi đến trước mặt Diệp Dương. Cái chổi lông gà này tôi đã lâu lắm rồi không dùng đến.

 

"Em sai ở đâu!"

 

Diệp Dương thuần thục bắt đầu đọc thuộc lòng công thức xin lỗi vạn năng của nó, bao nhiêu năm nay vẫn luôn là một bài.

 

Tôi liếc xéo nó một cái, cũng không giận đến thế, cùng lắm cũng chỉ là một câu nói đùa.

 

"Đi thay đồ sạch sẽ đi, bẩn c.h.ế.t được."

 

Nghe tôi nói vậy, Diệp Dương ba chân bốn cẳng chạy mất, chẳng thèm nhìn hảo huynh đệ của nó lấy một cái.

 

"Cậu cũng về thay quần áo đi."

 

Vừa định tiễn Cố Viêm, cậu ấy đứng bên cạnh đột nhiên cũng bắt đầu nhận lỗi.

 

Tôi hơi bất ngờ, đứng im lặng nghe, thầm nghĩ có lẽ cậu ấy cũng coi tôi như chị gái, giống như Diệp Dương nhận lỗi.

 

"Tôi không nên giật micro của phóng viên."

 

"Ừm."