Em Trai Nhỏ Nhà Bên

Chương 6



"Cố Viêm, chị buồn ngủ quá, chị muốn ngủ."

 

Cố Viêm nghe tôi nói thì hoảng sợ, ra sức lay tôi để tôi tỉnh táo, miệng còn lẩm bẩm chửi.

 

"Diệp Sí, cấm chị ngủ! Xe em ở ngay đằng trước thôi, em đưa chị đến đó ngay, cấm ngủ nghe rõ chưa? Lão tử vất vả lắm mới sắp lên chức! Chị không được bỏ chạy trước trận!"

 

Cố Viêm cõng tôi mềm nhũn trên lưng, bước thấp bước cao đưa tôi về phía trước.

 

"Lên chức? Lên chức gì cơ?"

 

"Cố Viêm, dù sao chị cũng sắp c.h.ế.t rồi, hay là chị nói cho em nghe một bí mật nhé."

 

"Tuy em ít tuổi hơn chị, nhưng lại chăm sóc chị đủ điều, đôi khi chị còn có ảo giác em là bố chị ấy. Thỉnh thoảng thấy em quản chị, chị sợ không nhịn được mà gọi em một tiếng bố."

 

"Câm miệng! Diệp Sí, ai là bố chị, ai thèm làm bố chị."

 

Cố Viêm rõ ràng đang sốt ruột, nhưng nghe tôi nằm trên lưng cậu ấy nói muốn gọi cậu ấy là bố, vẫn không nhịn được mà tức giận quát.

 

"Nhưng chị vẫn thích cái cách em chăm sóc, quan tâm chị. Cố Viêm, chị thích em, em làm bạn trai chị nhé?”

 

"Vốn dĩ chị định đợi quay xong bộ phim này rồi mới nói với em, nhưng chị sợ chị không về được nữa."

 

Nói xong câu đó, tôi liền mê man trên lưng Cố Viêm, trước khi ngủ còn nghe thấy Cố Viêm gọi tên tôi, tiếng cuối cùng hình như còn bị vỡ giọng...

 

Dưa Hấu

Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt tôi là khuôn mặt vàng vọt, lún phún râu xanh của Cố Viêm.

 

"Diệp Sí, chị thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

 

"Cậu… cậu tránh xa chị ra một chút, xấu quá."

 

Cố Viêm: "..."

 

"Ha ha ha ha, Tiểu Diệp Tử, cậu đúng là vô lương tâm thật đấy. Cố Viêm vì trông cậu mà hai ngày nay có ăn uống, rửa mặt gì đâu."

 

Tôi quay đầu lại thì thấy Y Y đang đứng cạnh Diệp Dương cười như nắc nẻ. Nhưng nhìn bộ quần áo hơi nhăn của cô ấy thì biết, cái con người sạch sẽ quá mức này ít nhất cũng đã một ngày chưa thay đồ rồi.

 

"Diệp Sí, đầu chị bị lừa đá à? Cả đoàn phim bao nhiêu người, sao mỗi mình chị bị bỏ lại trên núi thế?"

 

Không cần ngẩng đầu tôi cũng biết cái lời bất kính này là do thằng nhãi Diệp Dương đáng ghét kia nói.

 

Tôi khẽ cụp mắt xuống. Quan hệ của tôi với mọi người trong đoàn phim không tệ, không thể nào chuyện kết thúc công việc lớn như vậy mà tôi lại không biết. Cho dù tôi không có mặt, ít nhất mọi người cũng phải nhắc nhau chứ.

 

Trừ khi có người cố ý không nói cho tôi biết, muốn tôi ở lại trên núi. Tuyết lớn như vậy, một mình ở nơi hoang vu thì cơ bản không có khả năng sống sót.

 

Vậy thì chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, thậm chí có thể bị chôn vùi. Chỉ cần bọn họ khăng khăng nói là tôi sơ ý thì có c.h.ế.t cũng không ai chứng minh được.

 

Rốt cuộc là ai hận tôi đến vậy? Trong đầu tôi bất giác hiện lên một gương mặt. Là An Hân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, sao có thể có khả năng khiến cả đoàn làm phim nghe theo được chứ?

 

Mấy ngày tôi nằm viện, những người trong đoàn làm phim có quan hệ tốt với tôi đều đến thăm.

 

Đặc biệt là đạo diễn, anh ta đứng trước giường bệnh không ngừng nói là do mình thất trách nên mới xảy ra sai sót sơ đẳng như vậy, đồng thời cam đoan nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

 

Thực ra, cả hai chúng tôi đều hiểu rõ cần điều tra cái gì. Dù sao tôi cũng là nữ thứ trong phim, đâu phải vai quần chúng nào đó, sao lại có thể trùng hợp bị bỏ quên như vậy?

 

"Không cần đâu đạo diễn, tôi đã báo cảnh sát rồi."

 

Nghe tôi nói vậy, người đạo diễn khẽ run lên, cuối cùng gượng cười rồi gật đầu.

 

"Vụ việc này nói lớn không lớn, nhưng cũng đã đe dọa đến tính mạng cô. Cô chọn báo cảnh sát, tôi hiểu."

 

Đạo diễn là người tốt. Vốn dĩ tôi nhập viện thì cảnh quay của tôi đã bị hoãn lại. Việc tôi báo cảnh sát, cảnh sát điều tra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, hơn nữa còn ảnh hưởng đến danh tiếng của đoàn.

 

11

 

Mọi chuyện rất đơn giản, cảnh sát chỉ mất hai ngày để điều tra rõ ràng.

 

An Hân là do phó đạo diễn giới thiệu, quan hệ giữa hai người rất dễ điều tra, chẳng qua cũng chỉ là quan hệ xác thịt.

 

Nhưng tôi không ngờ phó đạo diễn lại có thể vì An Hân mà gián tiếp gây ra án mạng.

 

Nghe cảnh sát thẩm vấn kể lại, trong quá trình thẩm vấn, phó đạo diễn một mực nhận hết lỗi về mình, ra sức bảo vệ An Hân.

 

Cuối cùng, An Hân được vô tội thả ra, phó đạo diễn thì bị bắt vào tù. Trước khi đi, hắn ta còn khóc lóc gọi điện cho An Hân, bảo cô chú ý sức khỏe, đừng thức khuya, bớt giảm cân đi.

 

Tôi đứng bên cạnh trợn tròn mắt, không nhịn được huých tay nữ cảnh sát bên cạnh hỏi:

 

"Đây chính là tình yêu sao?"

 

"Không, đây là não bị lừa đá rồi."

 

Nữ cảnh sát thậm chí còn không thèm nhìn tôi, lạnh lùng đáp.

 

Không hổ là cảnh sát tỷ tỷ, ngầu thật!

 

Đoàn làm phim tiếp tục quay bình thường, vì đã quay được một nửa rồi, dù đạo diễn không thích An Hân đến đâu cũng phải nhịn để cô ta quay xong những cảnh còn lại.

 

Chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người trong đoàn bắt đầu dần xa lánh An Hân. Ngay cả sư phụ treo dây cáp mỗi khi nghe nói phải kéo An Hân cũng sẽ phàn nàn:

 

"Nếu lỡ mà kéo không cẩn thận, An Hân có khi ném tôi vào núi sâu ấy chứ."

 

Cũng không trách sư phụ treo dây cáp không ưa cô ta, chủ yếu là trước kia An Hân được phó đạo diễn che chở, mỗi lần quay cảnh đánh nhau có sơ suất gì là lại đổ lỗi cho người ta kéo không tốt.

 

Còn những diễn viên khác, ít nhiều gì cũng từng bị An Hân ức hiếp, giờ chỗ dựa không còn, mọi người cũng chẳng cần phải nhẫn nhịn nữa.