Em Trai Nhỏ Nhà Bên

Chương 5



"Biết rồi, Cố Viêm, em xem em mua những thứ này này, chị cứ ngỡ chị đi thám hiểm cùng Bear Grylls đấy."

 

"Cố Viêm, đợi chị về, chị có tin vui muốn báo cho em."

 

"Tin vui gì mà giờ không nói được?"

 

Tôi bước nhanh về phía trước, đứng đối diện Cố Viêm, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nói, rồi tôi thấy rõ ràng tai Cố Viêm đỏ lên rất nhanh.

 

"Phải về rồi mới nói, đợi chị về nhé."

 

8

 

Sau khi vào đoàn, mỗi ngày tôi đều học thoại, quay phim, học thoại, quay phim, cuộc sống trôi qua vừa bận rộn vừa tẻ nhạt.

 

Nhưng vì diễn xuất của tôi khá tốt, đạo diễn đã quyết định thêm nhiều đất diễn cho nhân vật Thời Hạ, khiến nhân vật này trở nên đầy đặn và sống động hơn.

 

Việc đạo diễn đột ngột thêm cảnh quay khiến một số diễn viên trong đoàn bất mãn, đặc biệt là nữ chính An Hân.

 

"Diệp Sí, kỹ thuật của cô khá đấy nhỉ?"

 

"Kỹ thuật gì cơ?"

 

An Hân tiến đến cạnh tôi, tôi đang mải mê học thoại, cô ta bất thình lình buông một câu khiến tôi không kịp phản ứng.

 

"Còn kỹ thuật gì nữa, kỹ thuật trên giường chứ sao, còn giả vờ làm gì? Từ lúc khai máy đến giờ đạo diễn Vương thêm cho cô bao nhiêu cảnh rồi, sắp đuổi kịp cả tôi, nữ chính đây này. Xem ra cô hầu hạ đạo diễn Vương cũng ra trò đấy nhỉ!"

 

"Cô ăn nói kiểu gì đấy hả? Mồm thối như bãi phân ấy, hay uống thuốc xổ rồi hả? Sao cứ mở miệng là phun ra toàn thứ bẩn thỉu thế?"

 

Tôi vốn không phải loại người dễ tính, An Hân không có bằng chứng lại mở miệng vu khống, ai mà chịu cho nổi?

 

"Cô… cô..."

 

Có lẽ An Hân cũng không ngờ một người ít nói như tôi ở đoàn phim lại có thể chửi tục đến vậy, nhất thời không biết phản bác thế nào.

 

"Cô cô cô cái gì mà cô, tôi là bố cô!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Diệp Sí, cô chờ đấy cho tôi!!"

 

Không ngờ An Hân lại yếu thế đến vậy, tôi mới nói có vài câu mà cô ta đã tức giận bỏ đi.

 

Thật nực cười, dân học võ có ai dễ bị bắt nạt đâu, tôi ở võ quán nổi tiếng là miệng lưỡi sắc bén, tôi chuyên phụ trách chửi người, còn Diệp Dương chuyên bị ăn đòn.

 

Tôi chẳng hề để tâm đến lời đe dọa của An Hân trước khi bỏ đi.

 

Nhưng tôi đã sai, khi phát hiện mọi người trong đoàn phim đều biến mất, tôi bắt đầu hoảng sợ.

Dưa Hấu

 

Nơi này gần như không có sóng, bình thường đoàn làm phim có mạng không dây riêng khi quay.

 

Tôi cầm điện thoại tìm sóng khắp nơi, nhưng nơi này quá hẻo lánh, leo lên cây rồi vẫn không có tẹo sóng nào.

 

Vào đông rồi, trời càng lúc càng lạnh, trên núi bắt đầu có tuyết, cái áo lông vũ mặc như không mặc, tay chân cóng hết cả rồi.

 

Tôi tựa vào một tảng đá lớn, miễn cưỡng chắn được chút gió lạnh.

 

Nhưng dần dần, người tôi bắt đầu nóng lên, càng nóng lại càng buồn ngủ, mí mắt trĩu nặng.

 

Tôi biết, khi quá lạnh, não sẽ bị tổn thương, gây ra ảo giác là mình đang rất nóng, nhưng tôi không thể ngừng việc cởi quần áo để giảm bớt cảm giác này.

 

"Diệp Sí!"

 

"Diệp Sí, chị ở đâu?"

 

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, nghe giọng hình như là Cố Viêm.

 

Tôi cười tự giễu, chốn rừng núi hoang vu này mà cũng bị lạnh đến sinh ảo giác, tôi còn thấy Cố Viêm che ô đi về phía mình.

 

Cố Viêm lo lắng chạy đến bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, hơi thở nóng hổi của cậu ấy phả vào cổ tôi, nhưng tôi lạnh quá, chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.

 

"Cố Viêm, chị hình như sắp c.h.ế.t rồi, chị còn bị ảo giác nữa."