Hai người nhìn nhau cười ăn ý, lúc sau chỉ có Điền Mật và Giản Hoài đi mua kẹo mừng, Điền Mật thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh có thể ở nhà bao lâu? Mẹ em chuẩn bị ngày mai đi chụp ảnh gia đình, anh có thời gian không?”
Đây là đề tài an toàn, đây cũng là điều Điền Mật thử với Giản Hoài. Nếu Giản Hoài nói hết thảy nghe Điền Mật an bài, vậy Điền Mật đối với tương lai càng thêm nắm chắc. Nếu Giản Hoài trả lời không có thời gian, vậy Điền Mật phải cùng Giản Hoài nói chuyện nghiêm túc.
Có chút chờ mong nhìn Giản Hoài, Điền Mật ngoan ngoãn chờ Giản Hoài trả lời.
Lúc Giản Hoài rời đảo, sư trưởng cho phê duyệt cho anh nghỉ một tuần, trừ bỏ trên đường đi về mất bốn ngày, Giản Hoài nhiều nhất còn có thể ở lại Thanh Thành ba ngày.
Bởi vậy, anh ăn ngay nói thật nói: “Anh có ba ngày nghỉ em có thể tùy ý sắp xếp, kỳ nghỉ của anh chỉ có một tuần.”
Câu trả lời này làm hai mắt Điền Mật sáng ngời, cười càng ngọt ngào hơn.
“Vậy chúng ta ngày mai đi chụp ảnh gia đình, rồi đến chiều đi mua vé tàu.”
Giản Hoài nguyện ý nhân nhượng Điền Mật, Điền Mật rất cao hứng. Điều này cho thấy Giản Hoài không có tức giận trong lòng. Điền Mật làm vợ anh, đương nhiên sẽ thay Giản Hoài lo lắng.
Bất quá, Điền Mật quan tâm rất hàm súc. Cô sẽ không trắng ra nói, ‘anh lên đường vất vả, em đau lòng anh. Muốn anh có nhiều thời gian nghỉ ngơi. ’
Điền Mật nói: “Đây là lần đầu tiên em ra đảo, muốn anh giúp em làm quen hoàn cảnh một chút. Chúng ta trở về sớm một chút cũng khá tốt.”
Giản Hoài nghe thấy Điền Mật nói như vậy, nháy mắt sửng sốt. Khi nói chuyện, Giản Hoài đã chuẩn bị tốt, ba ngày tiếp theo đều đi theo Điền Mật ở lại Thanh Thành chuẩn bị.
Bọn họ kết hôn vội vàng, sau khi Điền Mật cùng anh kết hôn phải đi hải đảo rất khó về nhà mẹ đẻ. Nhân lúc hiện tại còn thời gian, Giản Hoài muốn để Điền Mật ở lại với người nhà lâu hơn, là điều anh nên làm.
Nhưng Điền Mật cư nhiên chỉ chuẩn bị ở Thanh Thành một ngày, cái này vượt ra ngoài dự kiến của Giản Hoài rất nhiều. Điền Mật bất động thanh sắc săn sóc, cũng làm tâm tình Giản Hoài có chút phức tạp.
Trầm mặc một chút, anh mới chậm rãi nói: “Được.”
Nhà ở trên đảo, tất cả đều là bên hậu cần sắp xếp. Trước khi Giản Hoài tới căn bản không biết, bên kia đã thu xếp thành như thế nào. Trở về sớm cũng tốt, đến lúc đó trong nhà có cái gì không ổn, Giản Hoài cũng có thể kịp thời giúp Điền Mật điều chỉnh.
Giấy hôn thú đã nhận, trong nhà anh lại chưa chuẩn bị tốt. Nhìn Điền Mật tươi cười xán lạn, Giản Hoài đột nhiên có điểm chột dạ.
“Khụ.” Giản Hoài dời đi tầm mắt, không dám lại nhìn.
“Sao vậy? Anh bị cảm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bản thân cô còn đang bị cảm, bởi vậy cô đối với tiếng ho đặc biệt mẫn cảm. Lo lắng nhìn Giản Hoài, Điền Mật ôn nhu nói: “Trong nhà có nước gừng ngọt, trở về em nấu cho anh một chén.”
“Không cần.” Giản Hoài nhanh phủ nhận: “Cơ thể anh rất tốt, không cảm mạo. Chỉ là bên này không khí tương đối khô, anh có chút ngứa họng.”
“Hải đảo không khí rất ẩm ướt sao?” Điền Mật tò mò.
“Còn tốt.” Giản Hoài thói quen tính ý giản ngôn. Trả lời xong, phát hiện Điền Mật còn trông mong nhìn anh, anh dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Mùa đông ở đảo Vọng Thạch, nhiệt độ bình quân ở mức mười độ. Bên kia hiện tại không nóng không lạnh, đúng là thời điểm thoải mái nhất trong năm.
Ở trên đảo, tuy rằng có thể mỗi ngày thấy biển, nhưng nơi đó không khí cũng không quá ẩm ướt. Bên kia ánh mặt trời cũng rất nhiều.”
“Cuộc sống trên đảo, cũng không có đặc biệt khổ. Vật tư bên kia rất phong phú, trừ bỏ các loại hải sản, rau xanh cũng có thể tùy ý ăn.
Mỗi nhà trong quân khu, đều có một mảnh đất trồng rau. Có thể cho mọi người trồng rau. Bên kia còn có thể nuôi vịt, số lượng vịt, có thể khống chế năm con.”
“Còn có, trên đảo có thuyền tiếp viện. Mỗi tháng, người nhà đều có hai lần ra đảo. Em nếu ngại phiền toái, không muốn rời đảo, có thể viết danh sách mua sắm, để thuyền viên giúp em mang về.”
Bất tri bất giác, Giản Hoài nói một lúc lâu thật dài.
Điền Mật nghiêm túc nghe, thi thoảng lại chớp đôi mắt to một chút, tỏ vẻ cô vẫn nghiêm túc nghe. Chờ Giản Hoài dừng lại, cô mới nghi hoặc nói: “Theo như anh nói, cuộc sống trên đảo rõ ràng rất thoải mái. Vì sao mọi người cảm thấy nơi đó rất khó khăn?”
“Bởi vì trừ bỏ những chỗ tốt đó, trên đảo còn có bão cuồng phong. Mỗi năm từ tháng 5 đến tháng 9, trên đảo sẽ xuất hiện bão cuồng phong.
Lực tàn phá của bão cuồng phong rất mạnh. Nếu gặp phải bão cuồng phong liên tục, thuyền tiếp viện không thể ra biển, chúng ta cũng chỉ có thể ăn đồ ăn dự trữ.”
Đồ ăn dự trữ, cũng là mấy năm gần đây mới có. Lúc trước Giản Hoài bọn họ vừa đến đảo Vọng Thạch, đã gặp phải loại thời tiết cực đoan ác liệt này, chỉ có thể áp dụng kiến thức ngay tại chỗ, nỗ lực sống ở hoang đảo.
Điền Mật ở Thanh Thành, ngẫu nhiên cũng có thể xảy ra bão cuồng phong. Nhưng Thanh Thành là đất liền nhiều nhất cũng chỉ là mưa to, xuất hiện gió lớn, sẽ không có nguy hiểm gì.
Nhưng đảo Vọng Thạch là nơi trực tiếp đối diện với bão cuồng phong không phải như vậy, nơi đó phải hết sức cẩn thận, phải gia cố nhà cửa.
TBC
Giản Hoài không có giấu giếm. Anh một năm một mười, đem những khả năng bất lợi gặp phải trên đảo, đều nói cho Điền Mật.
“Đợt trước trên đảo không có ai ở, còn có dã thú. Mấy năm nay chúng ta mang đội dọn dẹp rất nhiều lần, người nhà có thể bảo đảm an toàn. Hiện tại người trên đảo rất nhiều, cung tiêu xã, bệnh viện, trường học đều có.
Chỉ là, tuy rằng có thể bảo đảm nhu cầu sinh hoạt cơ bản cho người nhà, bên kia lại không có cũng đủ cương vị công tác. Em đi đến bên kia, chỉ có thể ở trong nhà.”
“Không có việc gì.” Điền Mật không để ý xua tay. “Em không sợ buồn, trồng rau, nuôi gà vịt em học, hẳn là cũng có thể được.”
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Điền Mật, còn có cơ thể gầy yếu của cô, trên mặt Giản Hoài hiện lên một tia chần chừ.