Trước không nói Điền Mật có thể đảm nhiệm công việc làm ruộng hay không Giản Hoài rất lo lắng bão cuồng phong quá lớn, Điền Mật không cẩn thận sẽ bị thổi bay.
“Khụ, bên kia bão cuồng phong nếu không có gì thay đổi sẽ xảy ra trong năm tháng. Nếu em cảm thấy sợ hãi, chúng ta có thể mua nhà trên đất liền. Bên kia thi thoảng cũng có bão cuồng phong, nhưng an toàn hơn trên đảo rất nhiều.”
Đây là suy nghĩ trong lòng Giản Hoài đột nhiên nảy ra.
Trước khi gặp Điền Mật, Giản Hoài không quan tâm Điền Mật sống trên đảo như thế nào. Đây là vấn đề do tự Điền Mật suy xét.
Giản Hoài chỉ cần đúng hạn cấp phí sinh hoạt, bảo đảm Điền Mật cơm áo vô ưu là được. Nhưng sau khi gặp Điền Mật, Giản Hoài không đành lòng.
Điền Mật rất chân thành. Nhìn ra được, cô tuyệt đối không phải bị ép kết hôn. Cô cũng không phải có lệ với Giản Hoài, càng không có lừa gạt mình. Điền Mật chính là nghiêm túc, thành thật kiên định sinh hoạt.
Điền Mật nghiêm túc như vậy, khiến cho Giản Hoài có loại xấu hổ. Cho nên anh cần phải làm chút gì đó.
“Từ thành phố tới đảo Vọng Thạch rất gần. Em ở lại thành phố, chẳng những không cần lo lắng bão cuồng phong, cũng thuận tiện tìm cho em một công việc. Tới đảo cũng chỉ có đi đường nửa ngày, chúng ta muốn gặp nhau cũng không khó.”
“Trên đảo cũng có mấy vợ quân nhân tới thành phố, đều là tùy quân như thế này. Tôi trở về tìm chiến hữu hỏi thăm chút, trong vòng một tháng, có thể mua được phòng.”
“Mua phòng?” Điền Mật lắc đầu, lập tức cự tuyệt. “Em như vậy, ở một mình quá nguy hiểm. Mua phòng vẫn là tính sau.”
Này không phải Điền Mật nhát gan. Là diện mạo này của cô, thật sự không thể sống một mình. Giản Hoài nghe vậy, nghĩ đến Đỗ Hùng, không có tiếp tục khuyên.
Giản Hoài không nói lời nào, Điền Mật cũng nhớ tới Đỗ Hùng. Tuy rằng các cô đã lãnh chứng, nhưng nên giải thích sự tình, Điền Mật còn phải nói.
“Đỗ Hùng cùng em không phải đối tượng gì cả. Năm ngoái em và anh ta chính là quan hệ đồng nghiệp bình thường, em không biết anh ta thích em. Năm nay, anh ta bắt đầu theo đuổi em.
Em cảm thấy anh ta không chân thành, nên không có đồng ý. Sau đó, trong xưởng tác hợp, khiến em rất không vui, em cùng anh ta mâu thuẫn cãi nhau. Chỉ là, mẹ em muốn em cùng anh ta phát triển. Cho nên, anh ta mới chưa từ bỏ ý định.”
“Ừm, anh hiểu rồi.” Giản Hoài không có hoài nghi Điền Mật.
Thấy Giản Hoài không có biểu tình gì khác, Điền Mật suy nghĩ, lại tiếp tục nói: “Trừ bỏ Đỗ Hùng, em còn có một người theo đuổi tên Thẩm Đào.
Cậu ta trước đây truy theo đuổi em rất ác liệt, mẹ em nhận không ít quà của cậu ta, em đã đồng ý với cậu ta, sẽ bồi thường lại hết.”
“Chuyện này cứ lấy tiền của anh mà trả.” Giản Hoài lại lần nữa lựa chọn tin tưởng Điền Mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không cần, ông nội của em đã giúp em.” Điền Mật lắc đầu cự tuyệt Giản Hoài hỗ trợ.
Hai lần thẳng thắn, phản ứng của Giản Hoài đều không tồi. Lá gan Điền Mật lớn hơn, nháy mắt nghiêng đầu hỏi Giản Hoài: “Tình hình của em đã nói xong, anh thì sao?”
“Anh?” Giản Hoài mê mang một chút, mới phản ứng lại, Điền Mật đang hỏi anh có vận đào hoa gì không.
Giản Hoài lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Anh bận rộn công việc, không có đối tượng, cũng không có đối tượng mình thích.” Dừng một chút, Giản Hoài lại bổ sung: “Ngoại trừ việc trong nhà định hôn ước cho tôi.”
Vấn đề hôn ước, Điền Mật thập phần rõ ràng. Cô vừa lòng gật đầu, nói: “Khá tốt, tiếp tục duy trì.”
“Chúng ta nếu đã kết hôn, em hy vọng chúng ta về sau có thể sống tốt. Anh yên tâm, em không phải người sợ khổ. Em có thể bảo đảm, em sẽ cùng anh sống tốt ở hải đảo. Đồng thời, em cũng hy vọng anh có thể thật lòng với gia đình, thật lòng với em.”
“Được.” Giản Hoài bật cười. “Anh bảo đảm.”
Điền Mật quả thật nhập vai rất nhanh. Xem ra, anh cũng cần phải điều chỉnh tâm thái của mình, thể hiện thêm nhiều thành ý hơn nữa.
Giản Hoài không phải kiểu người thích làm màu. Thái độ của Điền Mật sẽ quyết định trong hôn nhân sau này hắn sẽ đóng vai trò thế nào.
Nếu cả hai không phải kiểu "thân tại Tào doanh, tâm tại Hán" (bề ngoài ở một nơi nhưng lòng dạ hướng về nơi khác), vậy thì Giản Hoài sẽ nghiêm túc đối diện với Điền Mật, cố gắng trở thành một người chồng đủ tư cách.
Việc Điền Mật mua đồ mà anh trả tiền là cách Giản Hoài thể hiện thành ý lớn nhất ở giai đoạn hiện tại. Trước khi đến đây, sư trưởng đã đặc biệt bảo Giản Hoài về nhà lấy sổ tiết kiệm.
Theo lời sư trưởng: "Cưới vợ mà không tốn tiền thì cưới kiểu gì? Cô ấy đồng ý theo cậu, cậu đương nhiên phải thể hiện chút thành ý chứ."
Giản Hoài tiếp thu kinh nghiệm, nghiêm túc chi tiền cho Điền Mật.
Ban đầu, Điền Mật có chút không quen. Vì ảnh hưởng từ Thu Hà, từ nhỏ cô đã không thích tiêu tiền của người khác, đặc biệt là đàn ông, cô càng sợ hơn.
Nhưng Giản Hoài không phải người khác, anh là chồng hợp pháp của cô, mà những thứ họ mua đều là đồ dùng cho đám cưới. Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Giản Hoài, Điền Mật thu lại ví tiền, chuyên tâm chọn đồ.
TBC
“Kẹo này lấy sáu cân, t.h.u.ố.c lá lấy hai cây, còn có bánh hỉ này, cũng lấy hai cân.”
Giản Hoài đối với khái niệm kết hôn một chút cũng không có, đương nhiên là Điền Mật nói mua cái gì, anh tự giác trả tiền cái đó. Điền Mật lần đầu tiên lộng cái này, cũng có chút lấy không chuẩn.
Trước kia sức khỏe Điền Mật không tốt, cô chưa từng đi nhà người khác uống rượu mừng. Đột nhiên phải chuẩn bị đồ dùng hôn lễ cho mình, Điền Mật thật sự có chút ngốc.
Chuyện này, vốn dĩ hẳn là Chung Tiểu Tuệ hoặc là Thu Hà mang theo Điền Mật lại đây. Hai người là thế hệ trước có thể truyền thụ kinh nghiệm Điền Mật, Điền Mật cũng không đến mức không hiểu.