Nhưng Chung Tiểu Tuệ cho rằng chuyện này nên giao cho Thu Hà quản, bà ấy không tiện nhúng tay. Hơn nữa chuyện Giản Hoài trở về, Chung Tiểu Tuệ còn không biết, cho nên bà ấy không tới.
Thu Hà bị Giản Hoài làm cho tức giận, không muốn tiếp tục bị anh chọc tức, cũng bỏ gánh không làm. Như thế, chuyện quan trọng như vậy, liền dừng ở trên đầu Điền Mật.
Điền Mật nỗ lực nhớ lại mấy chuyện bát quái mấy năm nay cô nghe được, tận lực chu toàn chuẩn bị đồ vật này.
Có đôi khi mua không đúng cái này, có cái lại không biết mua bao nhiêu, Điền Mật lại ngẩng đầu nhìn Giản Hoài.
Giản Hoài đương nhiên là không ý kiến. Kinh nghiệm sống của Giản Hoài, còn không nhiều như Điền Mật. Loại chuyện như hôn lễ, anh cũng không hiểu.
Hai người hòa thuận, bàn bạc với nhau, mà Giản Hoài cũng nhận ra Điền Mật không hề hoang phí.
Sau khi mua sắm xong, nhìn lại tiền và phiếu trong tay Giản Hoài, Điền Mật lại cố gắng mua thêm nhiều thứ nữa. Những gì còn dư, họ có thể mang ra đảo.
Do kết hôn quá gấp gáp, Điền Mật không tổ chức tiệc cưới. Thứ nhất, thân phận của Giản Hoài cùng Giản gia, không thích hợp ở bên này làm mạnh tay. Thứ hai, thời gian không cho phép. Bọn họ chỉ có thể mời hàng xóm láng giềng ăn kẹo mừng, hút điếu thuốc, vậy cũng đã là tốt rồi.
TBC
Mua xong t.h.u.ố.c lá và kẹo, Điền Mật nhìn thấy hạt dưa, suy nghĩ một chút, lại mua sáu cân hạt dưa. Cắn hạt dưa dễ khát nước, Điền Mật vì thế lại mua hai túi trà.
Vì nhan sắc của Điền Mật và Giản Hoài quá nổi bật, ngay khi vừa bước vào Cung Tiêu Xã, hai người họ đã thu hút vô số ánh nhìn.
Khi thấy đôi vợ chồng son ân ái như vậy, người bán hàng không nhịn được mà trêu ghẹo: “Nhìn hai người là biết mới vừa cưới, tình cảm thật tốt.”
“Còn không phải sao.” Người bán hạt dưa cũng che miệng cười nói. “Hai người xứng đôi lắm. Chúc mừng tân hôn, sớm sinh quý tử.”
“Cảm ơn.” Điền Mật sau lần trải nghiệm trước đó thoải mới hơn nhiều. “Nào, ăn kẹo mừng, ăn hạt dưa. Mọi người đều dính chút không khí vui mừng.”
“Được, cảm ơn, tân hôn vui vẻ.”
Nhận được quà thực tế, người bán hàng càng khen nhiệt tình hơn. Họ thấy Điền Mật và Giản Hoài là đôi vợ chồng mới, mà có một số mặt hàng đặc biệt chỉ những ai mới kết hôn mới được mua, nên liền tốt bụng nhắc nhở:
“Đường đỏ, đậu phộng, chậu rửa mặt, phích nước nóng, đều là những thứ chỉ có giấy kết hôn mới được mua. Hai người có giấy hôn thú chứ? Nếu có thì nhanh mua đi, chậm chút nữa hàng hóa có thể hết đấy!”
Vừa hay giấy kết hôn vẫn còn trên người Điền Mật, cô không khách sáo mà tận dụng hết quyền lợi của mình, mua tất cả những món cần thiết.
Ngoài ra, t.h.u.ố.c lá và kẹo cũng được điều chỉnh theo lời khuyên của người bán, cô mua thêm loại phù hợp hơn.
"Kẹo trái cây này mới thích hợp làm kẹo mừng, vừa rẻ lại nhiều, khách ăn vui vẻ, chủ nhà cũng không xót tiền.
Còn t.h.u.ố.c lá này, không cần mua nguyên cây đâu. Mua lẻ rồi về nhà đổ ra khay trà, trộn đều lên là vừa đẹp vừa tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phát kẹo mừng thì phải chia sẵn ra trước. Nếu để mọi người tự lấy, đám kẹo này chẳng mấy chốc sẽ hết sạch. Chia đều mỗi người sáu viên là được, nếu là người thân thiết hơn thì tám viên, chín viên hay mười viên cũng được. Nhưng tuyệt đối đừng chia bốn viên, con số này không may mắn đâu!"
“Được rồi, cảm ơn mọi người nhiều lắm!”
Người bán hàng giúp Điền Mật một ân huệ lớn, trước khi rời đi, cô cũng lấy hai cây kẹo bỏ vào túi của họ để cảm ơn.
Sau khi mua sắm xong, Giản Hoài xách theo túi lớn túi nhỏ, nắm tay Điền Mật đi về. Về đến nơi, họ bắt đầu phát kẹo mừng cho mọi người trong xưởng. Phát kẹo xong trong xưởng, Điền Mật lại kéo Giản Hoài về khu đại viện để tiếp tục phát kẹo.
Người trong đại viện rất thân thiện, ăn kẹo mừng của Điền Mật ai nấy đều cười nói chúc mừng:
“Tiểu Mật, đối tượng này tốt đấy, tân hôn vui vẻ nha!”
“Ha ha, ánh mắt chọn chồng của Tiểu Mật đúng là hơn người, không tồi chút nào!”
“Tiểu Mật xinh đẹp thế này, dĩ nhiên không thể lấy một người kém được!”
“Ha ha ha ~ đúng đúng đúng!”
……
Mọi người cười nói rất vui vẻ, nhưng Điền Mật lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Không phải do cô quá nhạy cảm, mà rõ ràng những người này hôm nay rất khác so với ngày thường.
Đặc biệt là ánh mắt họ nhìn Giản Hoài, vô cùng kỳ quái. Không giống như đang đánh giá một chú rể mới, mà giống như đang xem một trò vui thì đúng hơn. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, Điền Mật vội vàng chạy về nhà.
Lúc này, nhà họ Điền vô cùng náo nhiệt.
Người gây phiền phức thứ hai mà Điền Mật lo lắng chính là Thẩm Đào. Nhân lúc Điền Mật và Giản Hoài đi mua kẹo cưới, Thẩm Đào đã đến nhà họ Điền để cầu hôn.
Hắn không đi một mình, mà kéo theo một đoàn rầm rộ, khua chiêng gõ trống, mang theo cả đống sính lễ đến.
Lúc này, sân nhà họ Điền chật ních lễ vật mà nhà họ Thẩm mang đến. Máy radio, đồng hồ đều là những món quà giá trị. Đáng chú ý nhất là chiếc tivi đen trắng được đặt ở vị trí nổi bật nhất.
Chiếc tivi ấy có kích thước mười bốn inch. Màn hình còn được buộc một chiếc nơ lụa đỏ, trông vô cùng bắt mắt. Cạnh tivi là một bộ ăng-ten đi kèm, khiến cửa chính nhà họ Điền bị che khuất, đến mức đồ đạc phía sau phải đặt tạm ở hành lang, không thể di chuyển vào trong nhà.
Vì vậy, mọi người xung quanh đều có cơ hội tận mắt chiêm ngưỡng sính lễ mà nhà họ Thẩm mang đến. Tivi, radio, xe đạp – thuộc ba món đồ lớn mà ai cũng ao ước.
Chậu rửa mặt, phích nước nóng, khăn bông, và những vật dụng thiết yếu khác đều có đầy đủ. Ngoài ra còn có sáu chiếc tủ lớn, trông vô cùng hoành tráng.
Trong thời kỳ này, radio được coi là một món hàng xa xỉ. Người bình thường kết hôn, nếu nhận được mười đồng tiền lễ hỏi, đã được xem là khá giả.
Vậy mà nhà họ Thẩm vừa ra tay đã vô cùng xa hoa, khiến cả khu xưởng bàn tán xôn xao.