Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 77



Nhưng lần này Giản Hoài không nghe theo cô. Điền Mật nói không ăn, anh liền nhanh tay bóc vỏ kẹo, đưa đến sát miệng cô:

“Ăn đi, uống thuốc từ sáng rồi, bây giờ ăn kẹo không sao đâu.”

Đây là lần đầu tiên Giản Hoài dỗ dành con gái. Nhìn thì có vẻ rất tự nhiên, nhưng thực ra cổ anh đã đỏ hết lên.

Giản Hoài lần đầu dỗ con gái, cảm thấy rất mới lạ. Điền Mật lần đầu được đàn ông dỗ dành như vậy, cũng có chút mất tự nhiên.

Do dự một chút, cô mới cúi đầu, cắn lấy viên kẹo. Viên kẹo được nhét vào một bên má, lập tức làm phồng lên một cục nhỏ.

“Đi nhanh đi, lát nữa chúng ta còn phải ra ga mua vé tàu.” Điền Mật vừa nói vừa thúc giục, giọng điệu hơi líu lưỡi vì viên kẹo trong miệng.

Giản Hoài không vội bước nhanh hơn. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Điền Mật, anh đột nhiên muốn cười.

Điền Mật lúc này, phồng má giống như một con cá nóc nhỏ. Giản Hoài càng nhìn càng thấy thú vị.

“Anh cười cái gì?” Điền Mật bực bội trừng mắt nhìn anh.

TBC

Giản Hoài thu lại ý cười, đáp: “Không có gì.”

Điền Mật lập tức nổi nóng: “Anh nói dối!”

Giản Hoài nhịn cười, lần này không dám bật cười thành tiếng. Chỉ là khóe mắt hơi cong lên, khóe môi cũng vô thức nhếch cao.

Trước khi Điền Mật kịp bùng nổ, anh nhanh chóng nói: “Cảm ơn vợ.”

Điền Mật lập tức đỏ bừng cả mặt như quả cà chua. Cô quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh nữa. “Cảm ơn cái gì chứ? Anh cho em kẹo, em còn chưa cảm ơn anh đâu.”

Càng khẩn trương, cô lại càng nói năng lộn xộn.

Giản Hoài càng cười tươi hơn, nhưng lần này anh nghiêm túc nói:

“Anh không giận, vợ không cần thay anh bênh vực đâu. Là vị hôn phu và con rể, anh thừa nhận những năm trước anh làm chưa tốt.

Mẹ vợ và chị gái em không thích anh cũng là điều dễ hiểu. Hai người họ muốn trút giận thế nào cũng được. Dù sao, tối mai chúng ta cũng đi rồi.”

“Hơn nữa, kết hôn là chuyện cả đời chỉ có một lần, vợ đừng để tâm đến những người không liên quan mà buồn bực.”

Giản Hoài thực sự không để tâm đến hành động của Thẩm Đào.

Chờ đến khi anh và Điền Mật rời đi, người bị đàm tiếu sẽ là Điền Tâm, Điền gia và Thẩm Đào. Dù hôm nay họ có vẻ vang đến mức nào đi chăng nữa, chờ khi chuyện này qua đi, họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều lời đồn không hay.

Người sáng suốt đều nhìn ra được mọi chuyện là như thế nào. Trong bối cảnh “nghèo là vinh quang, cần đả đảo chủ nghĩa tư bản” như hiện tại, hành động khoa trương của Thẩm Đào chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giản Hoài chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Đào nhất định sẽ không có ngày tháng yên ổn.

Nhưng nếu đã không sợ bị người ta nói, thì Giản Hoài cũng chẳng cần giận làm gì.

“Hôm nay đi nhiều quá rồi, em nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai vẫn còn thời gian, chúng ta có thể đi chụp ảnh gia đình. Chụp xong rồi, chúng ta có thể ra trung tâm mua thêm vài thứ.”

Lời dỗ dành của Giản Hoài khiến Điền Mật nguôi giận, cô cũng thuận thế bỏ qua chuyện bực bội ban nãy, tâm trạng vui vẻ trở lại.

“Không sai, kết hôn là chuyện của hai chúng ta. Chỉ cần hai ta vui vẻ là được.”

Cô cúi đầu chọn một viên kẹo trái cây màu đỏ, bóc vỏ rồi đưa cho Giản Hoài.

Hai vợ chồng mỗi người ngậm một viên kẹo, má đều phồng lên một bên, trông giống như hai con sóc nhỏ. Nhìn nhau một lúc, cả hai không nhịn được bật cười.

Nhà Điền Lão Thật cách nhà Điền Mật có chút xa, hai người đi bộ 40 phút, mới đi đến đại viện Ngọc Lâm. Bởi vì cách khá xa, Điền Lão Thật lại không thích hóng chuyện, ông không biết chuyện phát sinh trong xưởng t.h.u.ố.c lá bên kia.

Nhìn thấy Giản Hoài và Điền Mật cùng nhau lại đây, Điền Lão Thật sửng sốt một chút, sau đó mới cao hứng đón tiếp.

“Là Tiểu Hoài đã trở lại, mau vào nhà, vào nhà.”

Điền Lão Thật nhiệt tình, không để ý tới Giản Hoài cự tuyệt, pha cho anh một chén sữa bột, cùng một chén nước đường đỏ.

“Mau uống chút nước ấm đi, một đường tới đây có phải bị đông lạnh rồi không.” Điền Lão Thật cố gắng di chuyển đồ vật linh tinh trong phòng, để cho Giản Hoài có không gian thoải mái ngồi xuống.

“Vẫn tốt ạ.” Giản Hoài buông đồ trên tay xuống, giúp Điền Lão Thật đang bận bịu. Điền Lão Thật không cho Giản Hoài động, lại đẩy anh ngồi trở lại.

“Ngồi, mau ngồi. Trong nhà có chút nhỏ, Tiểu Hoài đừng để ý. Ngươi uống nước, uống nước đi.”

“Không cần, cháu không lạnh cũng không mệt.”

Hàng năm Giản Hoài đều phải bơi ở dưới biển vào mùa đông, thể chất anh đặc biệt tốt. Chút lạnh cùng mệt này với anh mà nói, thật là chẳng đáng là bao. Đem sữa bò đẩy cho Điền Mật, Giản Hoài ý bảo Điền Mật mau uống.

“Không cần, không cần, Tiểu Mật uống cái khác.”

Điền Mật mới là cháu gái bảo bối của Điền Lão Thật. Giản Hoài uống chút nước ấm, Điền Mật sao có thể không có? Tìm thấy cốc nước Điền Mật hay dùng, Điền Lão Thật rót cho Điền Mật một chén nước gừng.

“Đây, Tiểu Mật, uống để xua tan hàn khí.”

“Vâng.” Điền Mật ngoan ngoãn gật đầu, cô nhận lấy chén nước. Một bên uống, một bên Điền Mật đem sữa bò đẩy trở về, ý bảo Giản Hoài mau uống, đừng ngại.

“Ông nội cố ý đưa cho anh, đừng lãng phí.”

“Vậy anh cũng không thể uống hết hai cốc chứ.” Giản Hoài bất đắc dĩ, chỉ có thể đem sữa bò chia cho Điền Lão Thật. “Ông nội, cháu uống nước đường là được, người không cần khách khí với cháu.”