Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 78



Điền Lão Thật còn muốn đứng lên, Giản Hoài vội vàng đem ông ấn xuống, khiến ông không thể không ngồi xuống nghỉ ngơi.

Điền Lão Thật thật sự không có sức lực cùng Giản Hoài lôi kéo, cuối cùng ông chỉ có thể nghe anh uống một ngụm sữa bò nóng. Một bên uống, một bên hỏi Giản Hoài: “Ngươi chừng nào thì trở về? Có thể ở lại mấy ngày?”

“Vừa trở về, dự tính ở lại đây một ngày, đêm mai sẽ lên xe lửa.” Giản Hoài hơi có chút nhận lỗi trả lời.

Đối đãi với Điền Lão Thật, thái độ của Giản Hoài rõ ràng so với vừa nãy tốt hơn nhiều. Đây là Giản Hoài tôn kính đối với lão binh.

Có thể nói, Giản Hoài có mâu thuẫn với chuyện đính hôn từ nhỏ như vậy, nhưng lại không chủ động từ hôn, có một phần chính là xuất phát từ sự kính trọng của Giản Hoài đối với Điền Lão Thật.

Giản Hoài rất sẵn lòng dành thời gian ở bên Điền Lão Thật. Tuy nhiên, do hành động của Điền Tâm và Thẩm Đào quá đáng, Giản Hoài và Điền Mật không muốn ở lại, vì cảm giác như mình biến thành trò cười cho người khác, chỉ có thể đi trước.

Điền Lão Thật không biết chuyện Điền gia, nghe được Giản Hoài chỉ có thể ở lại một ngày, nháy mắt vội vàng. Buông sữa bò xuống, ông phải đi ra ngoài mua đồ ăn.

“Tiểu Mật, Tiểu Hoài, các ngươi ngồi đây. Ta đi ra ngoài một chuyến, lập tức quay lại.”

Điền Mật giữ chặt Điền Lão Thật, nhìn ông lắc đầu: “Ông nội, không vội. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn.”

“Làm gì phải ra ngoài ăn? Tiểu Hoài lần đầu tiên tới nhà ta, đương nhiên là phải ăn ở nhà.” Điền Lão Thật không tán đồng.

Đây là lễ nghi cơ bản nhất. Cho dù nhà Điền gia nhỏ, cũng không phải không thể ăn ở nhà.

Nhưng những lời đó ông còn chưa kịp nói, Điền Mật đã nói cho ông: “Người trong nhà quá nhiều, chúng ta vẫn là đi tiệm cơm đi. Ông nội, vừa nãy Thẩm Đào tới nhà cháu cầu hôn chị cháu. Cha mẹ cháu bọn họ đều bận, chúng ta đừng trở về làm phiền họ.”

“Cái gì?” Điền Lão Thật kinh ngạc. “Chị cháu cùng Thẩm Đào ở bên nhau?!” Điền Lão Thật khiếp sợ.

Ông quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy. Cho đến khi Điền Mật lặp lại một lần, Điền Lão Thật mới xác định ông không nghe lầm. Lúc sau, người thành thật như ông cũng phải nổi giận.

“Bọn họ sao có thể làm như vậy?!!” Điền Lão Thật tức giận đến thở hổn hển. “Bọn họ có phải điên rồi không?!”

Điền Mật thấy ông đã nguôi giận, vỗ lưng Điền Lão Thật trấn an ông nói: “Ông nội đừng tức giận. Hôm nay là ngày lành, chị cháu muốn kết hôn thì kết hôn. Chuyện này cũng không có gì. Chúng ta lát nữa đi tiệm cơm ăn cơm cũng khá tốt, bớt được nhiều việc.”

Điền Mật càng nghĩ thoáng vấn đề, Điền gia gia càng tức giận.

Nào có người làm mẹ như Thu Hà, cũng không có người làm chị như Điền Tâm! Ngày tốt nhiều như vậy, hai người họ chọn ngày nào đó không được sao?

Cứ phải cố ý chọn ngày Điền Mật kết hôn, còn không phải là khiến Điền Mật không thoải mái? Bọ họ thấy Điền Mật hiền lành nên bắt nạt!! Điền Lão Thật nổi giận đùng đùng, muốn đi Điền gia, tìm Thu Hà nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điền Mật vẫn như cũ giữ chặt Điền Lão Thật, không để ông đi.

Nghĩ giống Giản Hoài, Điền Mật cũng nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Điền Mật không muốn ngày vui của mình trở thành một cuộc cãi vã, làm trò cười cho người ngoài.

“Ông nội, chúng ta ra ngoài phát kẹo mừng đi. Phát xong rồi, chúng ta đi tìm cha mẹ Giản Hoài ăn cơm. Đi thôi, thịt trong tiệm cơm quốc doanh có hạn, đến muộn chúng ta không được ăn.”

Điền Lão Thật cũng không muốn hôm nay làm Điền Mật không vui. Cuối cùng, ông thở dài, vứt bỏ chuyện Điền gia sang một bên, cùng Điền Mật phát kẹo mừng cho hàng xóm.

TBC

Người trong đại viện, cùng Điền Lão Thật quan hệ rất tốt, Điền Mật phát kẹo mừng xong rồi, không cùng những người này hàn huyên nhiều, liền mang Giản Hoài và Điền Lão Thật rời đi.

Mọi người ăn kẹo mừng Điền Mật đưa, đa số đều là thật lòng chúc phúc Điền Mật. Ngẫu nhiên có một hai người ghét bỏ phát ít kẹo, nói Điền Mật và Điền Lão Thật keo kiệt, cũng sẽ bị mọi người khinh bỉ.

“Đồ ăn còn không bịt được miệng ngươi. Có bản lĩnh ngươi đem kẹo mừng nhổ ra.”

“Với lại người ta không thu tiền biếu, ngươi ăn kẹo mừng, còn không nói một câu chúc mừng, thật là thiếu đạo đức.”

“Các ngươi mới thiếu đạo đức. Tổng cộng chỉ có sáu viên kẹo trái cây, chính là rất ít. Nhà ta tận mười ba người. Điền Mật này đưa lễ vật keo kiệt như vậy, còn không cho ta nói.”

“Sáu viên kẹo còn keo kiệt? Vậy nhà ngươi cưới vợ, có phát cho viên kẹo mừng nào không còn ở đây tỏ thái độ?”

“Đồ keo kiệt!! Ngươi muốn đánh nhau có phải hay không?”

“Đánh thì đánh, lão nương sợ ngươi a!”

……

Ở đại viện Ngọc Lâm nước miếng bay toán loạn, xem thường lẫn nhau, lúc chuẩn bị đánh nhau, Thu Hà mang theo Điền Tâm, Thẩm Đào, còn có rất nhiều người xem náo nhiệt lại đây.

“Ai nha, mọi người đều nhàn rỗi vậy. Tới tới tới, ăn kẹo mừng. Ha ha, hôm nay con gái tôi Điền Tâm kết hôn. Mọi người mau tới đây dính chút không khí vui mừng.”

Thu Hà người chưa đến nhưng lời nói đã đến. Giọng bà lớn, động tác lớn, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Ngay cả hai người mới vừa cãi nhau, cũng dừng lại nhìn ra cửa.

“Điền Tâm kết hôn? Không phải Điền Mật sao? Lão Điền mới vừa phát kẹo mừng của Điền Mật.” Có người nghi hoặc đặt câu hỏi.

“Đúng vậy, đối tượng của Điền Mật la quân nhân đó. Tiểu tử kia lớn lên còn tuấn mỹ.”

“Đúng vậy, Điền Mật cùng kia tiểu tử rất xứng đối.”

……